Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1981: Cánh cửa màu đỏ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Như tôi sao?" Nữ nhân nhẹ nhàng cười, có sức mê hoặc khó tả: "Cậu chưa từng thấy qua tôi, làm sao biết tôi là dạng gì?"
"Không cần nhìn, cảm nhận được." Tiêu Trần cười, bắp thịt toàn thân buộc chặt, chuẩn bị phá tan thế giới này, trực tiếp chạy ra.
"Không cần khẩn trương, chúng ta sẽ không là địch nhân." Giọng nữ nhân vang lên lần nữa, những lời này cũng làm cho Tiêu Trần hứng thú.
"Cô biết tôi là ai?" Tiêu Trần hơi hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào cửa lớn màu đỏ.
"Ồ đương nhiên." nữ nhân nhẹ nhàng ngáp một cái: "Tôi đã từng thấy qua cậu thời gian rất sớm."
"Hả?" Tiêu Trần có chút ngỡ ngàng, bản thân chính là mới đến, cô chẳng qua nói đầu óc sao?
"Rất sớm là sớm cỡ nào? Hỗn độn sơ khai, khởi nguồn sinh mệnh sinh ra?" Cô đã từng nói chuyện phiếm, Tiêu Trần cũng không cần khách khí, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm.
Khiến cho Tiêu Trần không nghĩ tới chính là nữ nhân kia lại còn nói hai chữ.
"Chính xác."
Tiêu Trần nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng, chủ nhân của âm thanh này đã gặp qua Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Nếu là như vậy, nàng nói gặp mình, vậy cũng dễ hiểu.
"Chết tiệt, tổ tông đến cùng làm những chuyện gì." Tiêu Trần ngay cả phỉ nhổ đều có chút vô lực.
"Suy nghĩ cẩn thận sao?" Nữ nhân nhẹ nhàng cười: "Hiện tại muốn tiến đến nói chuyện một chút sao?"
"Tôi sợ, nếu không cô ra đi." Thứ không biết xấu hổ Tiêu Trần hào phóng lắc đầu, kinh sợ rất tự nhiên.
"Tôi không ra được." Giọng nữ nhân có chút u oán.
"Ta đây càng không thể đi vào." Tiêu Trần cười vô cùng vui vẻ, đối diện ra không được, đây mới là tin tức lớn nhất.
Lúc Tiêu Trần đang dương dương đắc ý vì sự nhanh trí của mình, đột nhiên một hồi điệu hát dân gian du dương từ bên kia cánh cửa truyền đến qua đây.
Con ngươi của Tiêu Trần co rụt lại, bởi vì diệu hát dân gian này, đúng là bài đồng dài mình hay hàng ngày.
Mấu chốt nhất là đồng dao ấy đến từ Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Tiêu Trần hoàn chỉnh truyền bài đồng dao này qua cho Cửu Vĩ Hồ, bài hát đồng dao này xem như là một cái nhãn hiệu của Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Bài hát đồng dao này, trừ mình, Tiêu Trần thần tính, Tiêu Trần ma tính còn có Cửu Vĩ Hồ ra thì không có ai biết.
"Cô làm sao biết bài đồng dao này?" Tiêu Trần nhíu mày một cái hỏi.
"Tôi chờ cậu rất nhiều năm, rất nhiều năm." Giọng nữ nhân tràn đầy bất đắc dĩ: "Lâu đến tôi cũng nhanh quên mình là người nào."
Tiêu Trần bây giờ có thể khẳng định, người này chắc là một con cờ Tiêu Trần hoàn chỉnh bày ra.
Mặc dù Tiêu Trần có thể tín nhiệm Tiêu Trần hoàn chỉnh vô điều kiện, thế nhưng đối phương quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến bất không thể tin được, Tiêu Trần không quá muốn mạo hiểm.
Tiêu Trần suy nghĩ: "Chúng ta có thể nói chuyện, thế nhưng cô đầu tiên phải nói cho tôi biết thân phận của cô."
Nữ nhân trầm mặc, tiếp theo vang lên: "Thân phận của tôi không cần phải... Giấu giếm, thế nhưng nếu nói ra thân phận của tôi như vậy, cậu và tôi lập tức sẽ gây ra họa sát thân."
"Họa sát thân?" Tiêu Trần hơi híp mắt lại, có thể toàn tại vẻ uy hiếp này, ngoại trừ Vương dị vực, đó cũng không có ai khác.
Mạnh như vậy, còn cùng chủ dị vực không hợp nhau, Tiêu Trần có thể mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Tiêu Trần suy nghĩ, cuối cùng vẫn kéo thiếu nữ, cùng nhau bước chân vào trong cửa lớn màu đỏ.
Chỗ đập vào mắt là một đường lớn màu đỏ, trên đường lớn tuy là sạch sẽ, nhưng lại tràn đầy lắng đọng của năm tháng, cảm giác tràn đầy vừa dầy vừa nặng.
Cuối đường lớn, là một tòa cung điện, cung điện lớn màu đỏ thẫm, mơ hồ dư sức, có vẻ không chân thật.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên bầu trời là một vòng xoáy màu đỏ to lớn, vòng xoáy to lớn đè rất thấp.
Ánh sáng nhạt màu đỏ từ trong vòng xoáy hiểu lòng diệu xuống, khiến cho không gian này, có vẻ hơi huyền ảo.
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, nắm thật chặt cánh tay của Tiêu Trần, như có như không, oán khí không thể diễn tả, khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu nữ, cười nói: "Không sao."
Ban tay to ấm áp của Tiêu Trần, làm cho thiếu nữ yên tâm hơn không ít.
Thiếu nữ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cậu cùng hắn, đều được nữ tử thích như thế." Giọng nữ kia vang lên, từ trong cung điện truyền đến.
"Cô cũng chớ nói lung tung!" Tiêu Trần trợn tròn mắt, vừa cảnh giác thế giới này, vừa đi tới phía cung điện.
"Tùng tùng tùng."
Lúc này, mặt trống lớn của thiếu nữ, lại có thể tự mình vang lên âm thanh quỷ dị.
Trong tiếng trống, cả thế giới bắt đầu lay động kịch liệt.
Vô số bóng người từ trong đất bò dậy, nhìn kỹ lại, những bóng người này cũng không phải là vật sống.
Xem bọn họ ăn mặc, hẳn là binh lính của thế giới này lúc còn sống.
Những binh lính này bắt đầu bày trận, rậm rạp căn bản nhìn không thấy giới hạn, không biết số lượng rốt cuộc có bao nhiêu, toàn bộ không gian chỉ một thoáng tràn đầy trang nghiêm khí tiêu điều.

Bình Luận

0 Thảo luận