Mà ba người này đều có mối liên hệ nào đó với Tiêu Trần.
Đây là điều mà Từ Kiến Quân cố tình ghép ba người họ lại với nhau.
Sự hy sinh của Tiêu Trần cho trái đất, Từ Kiến Quân không thể rõ ràng hơn.
Anh ta không thể để bất cứ ai có liên quan đến Tiêu Trần gặp nạn.
Khi ba cô gái này thực hiện nhiệm vụ của mình, họ sẽ được bảo vệ bí mật bởi các cao thủ Mạng Nhện.
"Bang! Bang! Bang!"
Phong Linh tiếp tục tác phong nữ cảnh sát bạo lực, đá ba người đàn ông khỏa thân vài lần.
Đá ba người đến kêu cha gọi mẹ, không cầu nổi xin tha thứ.
"Đồ ở đâu?" Phong Linh túm tóc người đập vào chiếc xe hỏng.
"Ô ô bị một con heo.... cướp... rồi"
Một tên đáng thương, đầu đầy máu tươi run rẩy hồi đáp.
"Con mẹ nó đang chơi tôi đấy à."
Tiêu Bất Dịch cũng là một đại tiểu thư tính tình không tốt, đi lên liền hai cái bạt tai.
Chỉ có Vương Đa Đa tính tình ôn hòa che mắt, không dám nhìn cảnh tượng tàn khốc kia.
"Ầm ầm!"
Khi hai người kia nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh đập dã man như vậy, cũng chẳng còn quan tâm đến cái gì gọi là tôn nghiêm của người đàn ông.
Quỳ lạy ba bà cô ngay tại chỗ.
"Trời đất chứng giám, ngày tháng chứng giám, thực sự là đã bị một con heo cướp đi."
"Mẹ kiếp, bịa chuyện cũng không bịa chuyện gì đáng tin một chút."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh đỏ bừng, đánh ba người bọn họ một cách thô bạo.
Ngay sau đó cảnh sát đã chú ý tới động tĩnh ở đây.
Kết quả là Vương Đa Đa lấy ra một chiếc ngọc bài nhỏ, một nhóm cảnh sát đã sơ tán đám đông đang xem cuộc vui.
Còn đặc biệt canh gác cho ba người.
Mười phút sau, ba người đàn ông trần truồng nằm trên mặt đất bê bết máu.
Trong miệng hắn còn lẩm bẩm một cách máy móc: "Thật sự là bị heo cướp, thật sự là bị heo cướp..."
Vương Đa Đa vẻ mặt không đành lòng nói: "Chị Phong Linh, thật sự là bị heo giật sao? Chị xem thấy bọn họ bị đánh thảm như vậy, cũng chỉ nói có một câu kia."
Phong Linh cũng có chút khó hiểu nhìn ba người trần trụi trên mặt đất: "Chẳng lẽ thực sự bị heo cướp sao."
Lúc này, hai người đàn ông trung niên vội vàng đi tới.
Họ là những người phụ trách phòng làm việc đặc biệt.
Phòng làm việc đặc biệt là một chi nhánh trực thuộc mà Mạng Nhện đã thiết lập ở mỗi thành phố.
Những người trong phòng làm việc đặc biệt bao gồm những người có tu vi yếu hơn.
Chuyên môn phụ trách xử lý một số việc của người tu hành, chẳng hạn như vụ trộm cướp của người tu hành này, cần có một phòng làm việc đặc biệt để giải quyết.
Nếu không xử lý được, phòng làm việc đặc biệt có trách nhiệm báo cáo Mạng Nhện.
"Thưa đại tiểu thư." Khi hai người phụ trách nhìn thấy đó là ba vị bà cô này, họ bị dọa toàn thân khẽ run rẩy.
Nhóm ba người này nổi tiếng trong toàn bộ Mạng Nhện.
Không chỉ vì tu vi tốt số một, họ xinh đẹp, mà còn vì tính khí táo bạo của họ.
Tội phạm mà rơi vào tay các cô, thì nhất là rơi vào kết cục bị đứt tay đứt chân.
"Bà cô ơi đừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau nữa, đánh nữa sẽ chết đấy."
Một người phụ trách hói đầu vội vã chạy đến để ngăn mấy người tiếp tục bạo lực.
"Bọn họ thế mà lại nói bị một con heo cướp, anh nói xem có đáng bị ăn đấm không."
Phong Linh giận dữ nhìn chằm chằm vào cái đầu trọc lóc.
Đầu trọc rụt cổ lại, nói một cách yếu ớt như một cô nương tử: "Những gì họ nói là sự thật."
Gã đầu trọc lôi ra một chiếc máy tính bảng, gõ vài lần vào nó.
Một bức chân dung rõ ràng hiện ra trước mặt anh.
Đó là hình ảnh ba chiều của Tiêu Trần, con heo không có đuôi trông giống như một đại gia heo.
"Sau khi nhận được mô tả của nạn nhân, đây là chân dung của tên cướp, con heo mà họ nói có lẽ là gã này."
Tên đầu trọc chỉ vào hình chiếu ba chiều thề thốt.
Nhưng lại không để ý rằng ánh mắt của Phong Linh và Vương Đa Đa đã trở lên khẩn trương.
"Này, hai người làm sao vây? Nhìn thấy trai đẹp cũng không như vậy đi!"
Tiêu Bất Dịch quơ quơ tay trước mặt họ.
Nhưng Vương Đa Đa và Phong Linh như bị ma nhập, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tiêu Trần, hơi giật mình ngẩn người.
Gương mặt này, hai người bọn họ thật sự rất quen thuộc.
Đặc biệt là Vương Đa Đa, người đã tiếp xúc với khuôn mặt này từ khi còn nhỏ, nên nhớ rõ từng chi tiết của khuôn mặt này.
Đặc biệt là nụ cười đê tiện đó, Vương Đa Đa thề với Chúa rằng tuyệt đối không có người thứ hai có thể cười tiện như vậy.
Hình chiếu đó không ai khác chính là Tiêu Trần ca ca của chính mình!
"Những người khác đâu?" Vương Đa Đa đột nhiên nắm lấy bả vai tên đầu trọc, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Đầu trọc bị dọa đến khẽ run rẩy: "Bọn hắn... bọn hắn lái xe đi."
"Hắn là ai?"
Mặt mũi Tiêu Bất Dịch tràn đầy lo lắng cùng nghi hoặc, có thể làm cho Vương Đa Đa người luôn ôn hòa thất thố.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận