Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1337: Tiêu Trần nói

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
"Lưu manh, thổ phỉ!" Lưu Tô Minh Nguyệt gặm đùi gà lớn đầy dầu, cắn răng nghiến lợi mắng.
Nữ sắc lang này, không chỉ hôn Đại Đế ca ca mà còn ăn hạt dưa của Đại Đế ca ca.
"Tới, chiêu thứ hai." Hồng Liên hưng phấn nhảy dựng lên.
Tiêu Trần thật muốn xé rách miệng của người này, mình còn nhìn ra được nhiều thứ hơn cô ta, thế mà còn có mặt mũi lắm chuyện ở trước mặt mình.
Lúc này, trong bản thể của Bạch Thường, lại có một thân ngoại thân đi ra.
Thân ngoại thân giơ băng kiếm trong tay lên, làm ra tư thế khai thiên tích địa.
"Ầm!"
Kiếm khí quay vòng, một kiếm khí màu trắng cô đọng trăm trượng, thẳng tắp nhằm về phía màn chắn kiếm khí.
Dưới kiếm khí màu trắng to lớn, trời đất u tối.
Yêu tộc thủ vệ ở trong Tuyết Quốc, nhìn cảnh tượng này, tất cả lòng như tro nguội.
Bạch Thường có sức chiến đấu nằm trong top ba ở Thương Minh đại lục, cũng không phải là thổi phồng.
"Trăng trong gương."
Trường kiếm trước người tiên sinh, bắt đầu rung lên rất nhỏ, từng vòng sóng gợn không quá chân thực dập dờn đi đi.
Theo sóng gợn dập dờn, thế giới xung quanh tiên sinh cũng bắt đầu vặn vẹo không chân thật.
Mặt đất bị đóng băng, thế mà lại trở nên trong suốt, như một chiếc gương vậy.
"Cái gương" xuyên thấu qua dưới chân, lại có thể thấy được một thế giới khác hoàn toàn giống nhau như đúc.
Thân hình của tiên sinh và Hàn Tử Kỳ dần dần chui vào trong gương, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
"Cái này thật là thú vị, ảo thuật không giống ảo thuật, thần thông không giống thần thông." Tiêu Trần vui vẻ gật đầu.
Hồng Liên đưa tay ra lại muốn lấy hạt dưa màu vàng trong tay của Tiêu Trần, kết quả bị Tiêu Trần trừng mắt đáp trả.
"Keo kiệt." Hồng Liên nói thầm một tiếng, lại bắt đầu đứng lên lẩm bẩm.
"Vị tiên sinh của Yêu tộc này, quả thật là không am hiểu chém giết, phần lớn thời gian bà ấy đều đang dạy học, tôi giao thủ với bà ấy mấy lần, thần thông của bà ấy phần lớn đều mang tính chất phòng ngự, só một hai sát chiêu, nhưng uy lực lại không tốt cho lắm."
Tiêu Trần trợn tròn mắt: "Cô thì biết cái gì, bất luận là phòng ngự hay là tấn công chỉ cần đi đến mức tận cùng, cũng có thể tùy ý chuyển đổi."
"Hả? Ý gì?" Hồng Liên có chút sững sờ.
Bệnh cũ trợn tròn mắt nói mò của Tiêu Trần lại tái phát.
"Có câu thế này, phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, Bạch Thường nhìn thì từng chiêu hung mãnh, nhưng thật ra là lấy công làm thủ, chắc là cô ta đang chuẩn bị đại chiêu gì đó, lối đánh hung mãnh như vậy, chẳng qua là vì tranh thủ một chút thời gian cho đại chiêu phía sau, hoặc là làm một ít thức mở đầu."
"Hình như có chút đạo lý." Hồng Liên bị Tiêu Trần lượn quanh đến đau đầu.
"Nhìn xem mỹ nữ áo xanh kia, tuy là phòng thủ bị động, thế nhưng lại bình tĩnh, ừm."
"Nói tiếp đi." Hồng Liên có chút ngạc nhiên, tại sao không nói nữa, rõ ràng đang phân tích rất tốt!
"Con bà nó không bịa ra được nữa." Tiêu Trần buông tay, mỹ nữ áo xanh kia chính là bị động chịu đòn, không có ý tứ gì khác, tuy đều là Thần Vô Chỉ Cảnh, thế nhưng chiến lực của hai người kém hơi nhiều.
"Vậy cậu cảm thấy, đại trưởng lão của chúng ta còn cần mấy chiêu mới có thể giết chết các nàng?" Hồng Liên vui vẻ hỏi.
Tiêu Trần liếc mắt nhìn Hồng Liên một cách quỷ dị.
Ánh mắt như đang nhìn đồ ngu khiến toàn thân Hồng Liên cũng không được tự nhiên, tựa như mình thật một tên ngu thật.
"Sao cậu lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi?" Hồng Liên hung tợn giơ lên nắm tay, xem bộ dáng là muốn lên đánh Tiêu Trần một trận.
"Hừ, lưu manh, thổ phỉ!" Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn Tiêu Trần sắp bị đánh, cấp bách cầm đùi gà không có gặm ở trong tay đập về phía Hồng Liên.
Hồng Liên tiếp lấy đùi gà, không hề ngại ngùng lập tức gặm luôn.
"Ôi, khà khà, mùi vị cũng không tệ lắm." Hồng Liên chưa từng ăn loại này, như là phát hiện đại lục mới, trực tiếp nhai nát cả khớp xương.
"Cô... cô..." Đùi gà không có, nước mắt ở trong hốc mắt của Lưu Tô Minh Nguyệt trào ra.
"Tôi... tôi phải đi về, tìm A Công của tôi, nói cô bắt nạt tôi, hu hu."
Tiêu Trần ôm trán, thực sự có chút đau đầu, lấy ra vài hoa quả từ trong miệng quái ngư bên cạnh.
"Tìm A Công cái gì, ăn cái khác trước đi, lúc rảnh rỗi sẽ mua cho em."
"A!" Lưu Tô Minh Nguyệt nhận lấy hoa quả, vui vẻ lăn lộn ở trên đầu của Tiêu Trần.
"Lão A Công là ai, rất lợi hại phải không?" Hồng Liên nhai khớp xương, có chút hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Trần nửa đùa nửa thật nói: "Lão A Công lợi hại hay không tôi không biết, thế nhưng con bé có một người chú mặt xanh, thực sự có thể đập chết cô bằng hai cái tát."
Lục Liễu kia là ngụy Đế thứ thiệt, thật đúng là có thể đập chết Hồng Liên bằng hai cái tát.
"Thôi đi ba ơi, tin cậu mới là lạ." Hồng Liên bĩu môi khinh thường, "Đúng rồi cậu vẫn chưa trả lời tôi, đại trưởng lão còn cần mấy chiêu mới giết chết hai tên kia."

Bình Luận

0 Thảo luận