"Lão già." Tiêu Trần đột nhiên quay mặt lại, đá vào chân của Phong Tam Kỳ.
Phong Tam Kỳ không dám dùng tu vi làm phòng ngự, chỉ có thể dùng thân thể chống lại.
Một thân man lực của Tiêu Trần quá mức kinh người, trực tiếp đá văng Phong Tam Kỳ bay ra ngoài.
Tiêu Trần bước tới, giơ nắm đấm lên, đấm vào mặt Phong Tam Kỳ một cái.
Vừa đập vừa cười mắng: "Lão chó già, mi là muốn bổn đế đi giúp mi thử bất tử? Tôi thấy đầu mi đầy cứt quá rồi đó ".
Phong Tam Kỳ không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng bảo vệ đầu của mình.
Tiêu Trần đánh một hồi, nhưng Phong Tam Kỳ thậm chí không hừ một tiếng, cảm thấy không có ý nghĩa gì, vì vậy cũng dừng lại.
Phong Tam Kỳ lăn lộn quỳ trên mặt đất, trên mặt bị đánh xanh tím một mảng, vô cùng chật vật.
"Hắn ta còn nói gì nữa?" Tiêu Trần trợn mắt hỏi.
Phong Tam Kỳ lắc đầu, chợt nhớ tới lời nói của Quân Vô Yếm trước khi rời đi, nhanh chóng nói: "Người đó còn nói Mệnh Vận Thiên Quốc có thể chứa bảo tàng lớn nhất từ xưa đến nay."
Tiêu Trần chế nhạo: "Có chuyện tốt như vậy tại sao phải nói cho anh biết? Dùng óc heo của chính mình nghĩ đi!"
Lời nói của Tiêu Trần đột nhiên làm cho Phong Tam Kỳ mơ hồ, đúng vậy, còn có chuyện tốt như vậy, tại sao phải nói cho bản thân hắn biết.
Đại phát tài trong im lặng không tốt hơn sao?
"Được rồi, đứng dậy đi." Tiêu Trần lắc đầu cười: "Mệnh Vận Thiên Quốc quả nhiên có tồn tại. Về phần bên trong, chỉ có người đi qua rồi mới biết được."
Tiêu Trần nói rồi bước ra ngoài, Phong Tam Kỳ nhanh chóng đứng dậy đi theo sau Tiêu Trần.
"Cho dù có bất tử, cũng không phải thứ anh nhúng tay vào được. Mở được bảo tàng Thần Vương, rồi cút đi!" Tiêu Trần vừa đi vừa nói, "Nói thật với anh, ngoài bảo tàng Thần Vương và Mệnh Vận Thiên Quốc, những thứ khác muốn hiện thé, khả năng cũng không phải chuyện tốt. "
Tiêu Trần ma tính đang canh giữ ở đây, những thứ có thể khiến hắn thích thú, cùng những lời nói khó chịu, hầu như đều là những thứ khiến người ta chết mê chết mệt.
Phong Tam Kỳ vừa nghe đã toát mồ hôi lạnh, Tiêu Trần mặc dù hỉ nộ vô thường nhưng hầu như rất ít khi gạt người.
Nếu đúng như Tiêu Trần đã nói, sợ rằng nếu chính hắn ở lại đây chính là tự tìm cái chết.
Phong Tam Kỳ cũng không dài dòng, gật đầu nói: "Chuyện này, tiểu nhân liền lập tức rời đi."
Tiêu Trần gật đầu: "Về sau bớt làm chuyện không đâu lại."
Phong Tam Kỳ sợ hãi cúi đầu, "Cẩn tuân Đại Đế dạy bảo."
Trông thấy Tiêu Trần và Phong Tam Kỳ đi ra, hơn nữa Phong Tam Kỳ vẫn đi theo Tiêu Trần như một con chó.
Đồng Lam trong mắt tràn đầy vẻ không tin, lúc này bà ta mới hiểu Tiêu Trần là người mà bà ta không có khả năn dây vào.
Trước đây chính mình đã từng mắng Tiêu Trần, nếu Tiêu Trần muốn tính sổ với chính mình, cái mạng nhỏ của bà ta sợ cũng là không đủ.
Đồng Lam nhìn về phía Tiêu Trần, không dám tiến lên, cung kính chào: "Đại nhân, lúc trước có đắc tội nhiều, tiểu nhân bồi tội với ngài tại đây."
Tiêu Trần liếc nhìn Đồng Lam, nói: "Ồ", sau đó không nói gì thêm.
Đồng Lam nhìn thấy sự coi thường trong mắt Tiêu Trần, sự coi thường trần trụi.
Giống như một người đang nhìn vào bùn đất dưới chân, một cái nhìn lướt qua liền xong việc, không có bất kỳ cảm xúc lẫn lộn nào trong đó.
Cái nhìn phớt lờ đó khiến Đồng Lam vô cùng tức giận và bất an.
Nhưng Đồng Lam chỉ có thể cảm thấy tức giận bất an trong lòng, một chút cũng không dám biểu hiện ra.
"Ngươi biết lão tử này sao?" Tiêu Trần quay đầu hỏi.
Phong Tam Kỳ gật đầu, không dám che giấu: "Lúc còn trẻ tiểu nhân có cùng bà ta xong tu trong một khoảng thời gian ngắn."
"Ha ha!" Tiêu Trần bật cười, "Nhìn không ra, anh còn là một người phong lưu như vậy."
Lúc này, Mạc Càn Sơn nhìn vào khoảng không vô tận, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Bây giờ thế lực của nhà họ Mạc đã suy yếu đi rất nhiều, muốn kiếm một chén canh trong quần lang hoàn tứ ở Đại Diệt Tinh Không này chỉ sợ là cũng có chút khó khăn.
Tuy nhưng ông ta lại bị cuốn hút bởi sự mô tả về Mệnh Vận Thiên Quốc do tổ tiên ông để lại.
Nếu ông ta có thể đi đến Vận Mệnh Thiên Quốc giống như tổ tiên của mình, e rằng ông ta sẽ đuổi kịp tổ tiên, trở thành kiếm thánh thứ hai.
Khi Mạc Càn Sơn đang suy nghĩ về tương lai, một giọng nói uy nghiêm và mạnh mẽ vang lên.
"Mạc gia chủ, Phong Tam Kỳ đã tới đây bái kiến, có thể ra ngoài nói chuyện được không?"
Thủ vệ tử tinh tử sĩ Tiên Đăng như lâm đại địch, không cần đợi lệnh của Mạc Càn Sơn, họ đã sắp xếp đội hình chiến đấu và sẵn sàng tấn công.
Sau khi Mạc Càn Sơn nghe thấy giọng nói này, sắc mặt vô cùng vi diệu.
Ông không bao giờ tưởng tượng được rằng, người trẻ tuổi kia thật sự đưa Phùng San Kỳ đến đây.
Mạc Càn Sơn ảm đạm vẫy tay ngăn cản tử sĩ Tiên Đăng, chính mình bước ra một bước, lập tức đi tới đỉnh của tử tinh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận