"Không cởi được, tôi không có năng lực đó." Cô bé rất dứt khoát nói.
"Cô...." Thác Bạt Hàn suýt thì lại phun ra một búng máu.
"Có thể đi tìm Nguyệt Lang, gã ta nhiều kiến thức, nói không chừng có thể giải quyết."
"Vậy ngài mau đi đi chứ!" Thác Bạt Hàn cũng sắp khóc.
"Tôi là chân chạy của cậu đấy à?" Cô bé trợn trắng mắt.
"Cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn." Thác Bạt Hàn tức giận lắc lư.
"Tôi có nói gì đâu, chính bản thân cậu suy nghĩ phong phú mà thôi."
Cô bé chơi tóc của mình, cười híp mắt nói.
"Tôi thì kì quái, sao cô lại thấy hứng thú với tiểu bạch kiểm kia vậy?" Thác Bạt Hàn trợn trắng mắt.
"Liên quan gì đến cậu." Cô bé nhíu mày, xoay người rời đi.
"Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói." Nhìn cô bé đi, Thác Bạt Hàn lập tức sợ.
Nếu là bị treo đến tan học thật, bị bọn bạn học kia thấy, sau đó cũng không cần lăn lộn nữa.
"Hắn là anh trai của cô Tiêu."
"Anh trai?" Cô bé xoay người trở về, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thác Bạt Hàn.
Đột nhiên cô bé biến sắc.
"Làm sao vậy, vẻ mặt như ăn phân á." Tên đơn tế bào Thác Bạt Hàn còn chưa đoán được thân phận của Tiêu Trần.
"Anh trai..." Đầu lưỡi cô gái đều sắp cột vào nhau.
"Ồ, sao cô lại ở đây." Lúc này, giọng Tiêu Trần đột nhiên vang lên.
Nghe tiếng nói quen thuộc này, cả người cô bé run lên, nghĩ tới trận đòn hiểm ngày hôm qua, suýt nữa thì bị hù khóc.
"Anh, anh, em sai rồi, em sai rồi, anh thả em xuống đi được không."
Thấy Tiêu Trần, Thác Bạt Hàn lại gào thét với nước mắt nước mũi đầm đìa.
"Này thì kêu loạn." Tiêu Trần đi tới đá ngang hai cái, đá cho Thác Bạt Hàn rơi nước mắt như vậy.
Tiêu Trần nói đánh là đánh, Thác Bạt Hàn triệt để xịt, cũng không dám nói gì nữa.
Tiêu Trần lại nhìn cô bé đang run rẩy: "Vừa nãy cô bảo tôi là tiểu bạch kiểm đúng không?"
"Không có không có, hu hu..." Cô bé bị dọa đến mắt đẫm lệ.
Ơ, đừng không thừa nhận chứ, tiểu bạch kiểm thì sao chứ? Cô cho là ai cũng có thể được gọi kaf tiểu bạch kiểm à?" Tiêu Trần cười nhạo.
"Cậu cậu ta gọi." Cô bé chỉ Thác Bạt Hàn.
Thác Bạt Hàn xanh cả mặt, người này, khi bán đứng người khác, mắt cũng không nháy một cái.
Lúc này Tiêu Trần lại hỏi một chuyện khác: "Phòng của tôi cô sửa xong chưa?"
"Chưa chưa."
"Vậy cô còn đi lung tung ở đây, xem ra cô ngứa da đây mà."
Tiêu Trần cười quái dị, lại bảo Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một sợi thừng, trói cô bé lại.
"Anh buông ra, tôi phải đi về sửa phòng ở, hu hu..." Cô bé khóc lớn, tựa hồ nhìn thấy kết quả của mình.
Nhìn hai cái bánh chưng treo ở cửa trường học, Tiêu Trần thoả mãn gật đầu.
"Bép! Bép!"
Vỗ hai cái lên "mông" của cô bé.
"Trổ mã rất không tệ nha!"
Tiêu Trần thoả mãn gật đầu, nện bước rời khỏi học viện.
Giờ có bạn, Thác Bạt Hàn hình như cũng thấy không có lúng túng như vậy.
"Yến Tử, ban nãy hắn vỗ mông của cô đó, cô là con gái của nguyệt thần thuần khiết nhất, ngoại trừ người yêu ra thì không thể bị người khác đụng vào đó." Thác Bạt Hàn mở đề tài.
Nghĩ tới tên thần kinh ngày hôm qua, còn muốn trừ Nguyệt Nha của mình, cô bé rít gào một trận.
"Liên quan gì đến cậu, Thác Bạt Hàn cậu mà nhắc lại việc này tôi sẽ không để yên cho cậu đâu, nếu để cho người khác biết việc này, tôi sẽ chôn sống cậu đấy."
Thác Bạt Hàn rùng mình một cái, ủ rũ cúi đầu kêu rên.
"Đúng rồi, ban nãy Yến Tử cô nghe hắn là anh trai của cô Tiêu, sao phải căng thẳng như vậy?"
Thác Bạt Hàn đột nhiên nghĩ tới phản ứng của cô gái ban nãy, có chút nghi ngờ hỏi.
Yến Tử có xuất thân từ gia tộc siêu cấp đấy, cảnh đời gì chưa thấy qua, làm sao có thể bị một "anh" dọa cho phát sợ.
"Ngu xuẩn." Cô bé trợn trắng mắt, không hề phản ứng Thác Bạt Hàn.
Chuyên tâm nghiên cứu sợi dây buộc mình, xem xem có thể thoát khốn hay không.
"Trời..." Một lát sau, Thác Bạt Hàn dường như kịp phản ứng, hít sâu một hơi.
"Hắn hắn hắn là..."
Cô bé gật đầu: "Cậu nhỏ giọng một chút."
Sau khi kinh ngạc, Thác Bạt Hàn trở nên kích động.
Hình ảnh Tiêu Trần ma tính đại chiến Bạo Thực trước kia, cậu ta đã thấy qua.
Trận đại chiến kia, đến nay vẫn khắc sâu trong đầu cậu ta.
Mặc dù cậu ta đến từ đại thế giới, cũng chưa từng nghĩ tới, sức mạnh của một người, lại có thể đạt được độ cao ấy.
Sau khi xem qua hình ảnh kia, cậu ta coi Tiêu Trần như thần tượng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao một người từ ngoài đến như cậu ta lại thích Địa Câu, đương nhiên còn có phần của Tiêu Man Ngữ.
"Thần tượng, thần tượng, ta muốn đi bái sư ha ha!"
Thác Bạt Hàn bật cười giống như người bị bệnh thần kinh.
"Kẻ ngu." Cô bé liếc mắt.
Tiêu Trần ngồi hồ lô lớn đi tới tận cùng của sông Tịch Tịnh.
Tiêu Trần dù sao cũng là được sinh ra từ hồ lô, đây chính là mẹ ruột thứ thiệt.
Hồ lô này Tiêu Trần chỉ dùng một phần nhỏ, phần lớn thời gian đều là treo trên cổ.
Trừ phi chạy đi, Tiêu Trần mới có thể dùng một chút.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận