Tiêu Trần không phải là một người thiện nam tín nữ, Tiêu Trần có thể đối xử tốt với những người tốt và thậm chí có thể tàn sát những người vô đạo đức.
Tiêu Trần thậm chí không thèm nói một lời, vươn tay bắt lấy, tinh quang ngưng tụ thành một thanh đao dài.
"Đại Long · Thiên Chinh."
Tiêu Trần tùy tiện vung tay, một tiếng rồng gầm chấn động vang vọng trong khoảng không.
Ánh sao vô tận giống như vạn kiếm quy tông, chúng kết lại với nhau, một con đại long tinh quang dài mười vạn trượng xuất hiện.
Tiêu Trần trợn tròn mắt, nhẹ nhàng thu ngón tay, đại long tinh quang bay thẳng tới đám người tu luyện.
Đây là một cuộc đồ sát đơn giản, tất nhiên là không có người sống sót sau cuộc đồ sát này.
Hàng ngàn tên tu sĩ cơ hồ là ngay lập tức bị xóa sổ.
"Đi thu thập các loại linh thạch thuộc tính trên người bọn họ." Tiêu Trần chỉ huy Bàn Cổ Tà Tướng, bản thân lại dẫn tinh thần, hướng tới điểm đến tiếp theo.
"Tổng cộng có một vạn ba nghìn viên linh thạch thuộc tính." Bàn Cổ Tà Tướng đếm chiến lợi phẩm đưa một cái túi cho Tiêu Trần.
"Một đám nghèo kiết xác." Tiêu Trần chán ghét cầm lấy cái túi.
Một vạn ba ngàn viên linh thạch thuộc tính, đó đã là đại phú đại quý, linh thạch thuộc tính rất khó kiếm, không thể khai thác vô tận như những viên linh thạch bình thường.
Tuy nhiên, khi Tiêu Trần bày trận, những viên đá tinh linh thuộc tính mà hắn cần có lên đến tám mươi vạn viên, một vạn ba nghìn viên cũng không đáng như muối bỏ biển mà thôi.
"Tại sao chúng ta không bắt một con cá. Với nhiều sao thuộc tính như vậy, chúng ta luôn có thể bắt được một số cá lớn." Bàn Cổ Tà Tướng thấy với Tiêu Trần không hài lòng, hắn nảy ra một ý tưởng.
Tiêu Trần lắc đầu: "Nguyên tắc của tôi là mọi người không phạm tôi, tôi không phạm bất cứ ai. Không cần thiết phải làm những điều như vậy."
Bàn Cổ Tà Tướng bất lực dạng tay tiếp tục lên đường.
...
Ba mươi ngày sau, Tiêu Trần bây giờ đã tìm thấy tám mươi tinh thần thuộc tính.
Đầy đủ tám mươi tinh thần, giống như một đạo quân bị Tiêu Trần kéo tới, cảnh tượng ngoạn mục đến mức không thể tin được.
Trong ba mươi ngày này, đã gặp phải bốn đại thế giới.
Ý chí của những tinh thần mà hắn gặp những lần này không dịu dàng và đáng yêu như Nguyệt Hoàng.
Tiêu Trần gần như đã phá vỡ ý chí của một vài tinh thần, mới có được khí vận.
Dù sao cũng là một vụ cướp, Tiêu Trần vẫn chỉ lấy ba phần khí vận, về phần bồi thường thì chắc chắn đã hết.
Sau khi hấp thụ khí vận của năm đại thế giới, Bàn Cổ Tà Tướng, một tinh thần cực kỳ phụ thuộc vào ý chí, đã có dấu hiệu đột phá.
Thần Vô Chỉ Cảnh đột phá đến Ngụy đế.
Sự ra đời của một Ngụy Đế là một biểu tượng quan trọng để đo lường liệu một thế giới có phải là một đại thế giới hay không.
Nhưng Bàn Cổ Tà Tướng không thể phá cảnh trong hư không, nhất định phải trở lại địa cầu mới có thể phá cảnh, hắn cần phải đem khí vận phụng dưỡng cho địa cầu.
Tiêu Trần đã đưa ra quyết định, Bàn Cổ Tà Tướng trở lại địa cầu một mình để đột phá, còn bản thân hắn tiếp tục tìm kiếm các tinh thần.
Chỉ cần quay trở lại địa cầu với tốc độ yếu như Bàn Cổ Tà Tướng, chỉ sợ rằng gái trinh nữ đã trở thành đàn bà rồi.
Tiêu Trần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến Bất Quy Sơn, hỏi A Công cho mượn một thần khí bay, sau đó gửi lại cho Bàn Cổ Tà Tướng.
...
Tiêu Trần kéo theo tám mươi tinh thần cực lớn, hắn phải di chuyển với tốc độ cao, sau một thời gian dài, Tiêu Trần đã rất mệt mỏi.
Nhưng Tiêu Trần lại rất vui vì đây là cơ hội tốt để luyện tập võ đạo.
Cảnh giới võ đạo lúc trước vì khôi phục thực lực Đại Đế làm chỗ dựa, đã tiến vào Tiêu Diêu Cảnh.
Cái gọi là một pháp thông vạn pháp thông chính là như vậy, ở cấp độ của Tiêu Trần, tu luyện thực sự là điều quan trọng nhất.
Ngộ, mới là chủ đề của một người tu sĩ thực lực như Tiêu Trần.
Tận dụng cơ hội này, Tiêu Trần cảm thấy có thể cố gắng đạt tới đỉnh cao võ đạo, cảnh giới Võ Thần.
Tiêu Trần rất tàn nhẫn, không chỉ với kẻ thù, mà còn với chính bản thân mình.
Tiêu Trần trực tiếp phong ấn sức mạnh Đại Đế của mình và giải phóng sức mạnh võ phu của mình.
Tiêu Trần muốn kéo tám mươi tinh thần này bằng máu thịt của mình.
"Ya... Cmn."
Tiêu Trần kéo lên như một con bò già, nhưng tám mươi tinh thần không hề di chuyển, Tiêu Trần đã tức giận đến mức thốt ra những ngôn ngữ khó chịu.
"Sức lực còn chưa đủ." Tiêu Trần cởi áo, lộ ra thân thể cường tráng.
Lẽ ra là một thân thể sạch sẽ hoàn mỹ, nhưng lúc này trên vai lại xuất hiện một rãnh máu thật sâu, xuyên qua vết thương, dường như mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng như ngọc.
Đây là kết quả của hai lần kéo vừa rồi, cho dù thân thể của võ phu vốn đã bất phàm, nhưng bị chà đạp như Tiêu Trần, ngay cả thân thể bất tử bất diệt của hắn cũng có thể không chống chọi nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận