Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1475: Đồng tử đa bảo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Người áo đen tuyệt vọng nhìn tay nhỏ bé trắng nõn của Tiêu Trần thần tính.
Hắn ta còn có vô cùng nhiều chiêu thức chưa sử dụng, nhưng hắn ta cảm thấy có hay không đều không có liên quan gì nữa rồi.
Người thiếu niên trước mắt này có trình độ kinh khủng, đã vượt qua nhận thức của hắn ta, sợ rằng chỉ có vị kia có thể giằng co chốc lát với thiếu niên này.
Người áo đen nhận mệnh vậy nằm trên mặt đất, đã không giao ra cự lang, cũng không nói chuyện, một bộ tự nhiên muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được.
Tiêu Trần thần tính nhìn hàng này một bộ lợn chết không sợ nước nóng, tròng mắt màu vàng óng quay tròn lung tung.
Tiêu Trần thần tính ngồi xổm bên cạnh người áo đen, cười hì hì lấy ra một cái khiên kim sắc nho nhỏ.
"Tôi dùng Xích Dực thất trọng viên thiên thuẫn đổi cho con chó lớn của ông có được hay không."
Người áo đen nghe được mà mí mắt nhảy nhảy, đối với bọn hắn mà nói, Hư Linh là vật quan trọng gần như sinh mạng.
Bọn họ không chỉ cần tu luyện nhờ vào Hư Linh, còn phải dựa vào Hư Linh để chiến đấu.
Không có Hư Linh, bọn họ không có gì cả.
Nhìn gương mặt phẫn hận của người áo đen, Tiêu Trần thần tính nhức đầu, tưởng tự mình đã cầm ra gì đó làm đối diện chướng mắt.
"Thêm cái này thì thế nào?" Tiêu Trần thần tính lại lấy ra một cái chuông nhỏ màu vàng.
"Đây là Thanh Tâm Huyền Linh ah, có thể chống đỡ tâm ma, tinh lọc ô uế."
"Ơ, còn chưa đủ sao?"
"Thêm cái này thế nào, Vô Cực Đại Khảm Đao, hì hì hi- "
"Cái này có thể còn cao cấp hơn Phá Giới Chi Khí, hạ xuống một đao, thiên địa thất sắc, có thể nhẹ nhàng bổ một phiến đại lục ah!"
Người áo đen nuốt nước miếng, ba món đồ này, tùy tiện một món cũng đều là bảo vật vô giá, làm sao có thể không động tâm.
Chỉ là nếu cần Hư Linh để đổi, đó là không có khả năng.
"Ah yo, ông hơi quá đáng, ba món đồ cũng không làm nha!" Tiêu Trần thần tính tức giận phồng má.
"Như vậy đi, tôi dạy cho ông một chiêu Thiên Chinh Quyết, tên là Nghịch Loạn Thiên Chinh, ông thấy thế nào. Có thể thay đổi chuyện xảy ra ở trên người mình trong vòng một canh giờ, rất lợi hại."
Người áo đen rất quả quyết lắc đầu, hàng này hoàn toàn không biết mình bỏ lỡ cái gì.
"Đáng ghét." Tiêu Trần thần tính tức giận đá người áo đen một đá.
"Được rồi, nếu như vậy tôi cũng không cần chó lớn của ông nữa, ông giúp tôi chỉ một con đường, dù sao cũng có thể chứ!"
"Cậu không giết tôi?" Người áo đen nhìn thiếu niên ôn hòa, khuôn mặt ngạc nhiên.
"Ông có bệnh à, tại sao tôi muốn giết ông?" Tiêu Trần thần tính vẫn còn vì không đổi được chó lớn mà có chút tức giận.
"Chúng ta không phải kẻ thù cũ sao?" Người áo đen thực sự có chút không thể hiểu được thiếu niên trước mắt.
Vừa rồi mình dùng từng chiêu muôn lấy tính mệnh của hắn, nhưng mà bây giờ hắn lại căn bản không có ý định giết chính mình.
"Ê a, tôi lại không biết ông, cái gì mà kẻ thù cũ, não trống quá có chuyện?"
Được rồi! Người áo đen hoàn toàn bại bởi cái tên ngốc bạch ngọt này.
"Cậu muốn đi đâu, tôi có thể chỉ đường cho cậu." Người áo đen gật đầu.
Tiêu Trần thần tính suy nghĩ một chút, "Tàng Binh Cốc, đúng chính là Tàng Binh Cốc."
Con mắt người áo đen hơi nheo lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Người ở phía đối diện vì nằm ở thế yếu, nên sau khi bọn họ đi vào bàn cờ, chuyện đầu tiên làm chính là tập hợp, miễn cho bị giết từng người một.
Nhưng địa điểm tập hợp cũng không cố định, mỗi lần chiến trên bàn cờ Hỗn Độn đều sẽ thay đổi địa điểm tập hợp.
Hiện tại thiếu niên này hỏi chỗ Tàng Binh Cốc, lẽ nào địa điểm lần này bọn họ tập hợp là ở Tàng Binh Cốc.
Trong lòng người áo đen mừng như điên, nếu quả thật là như vậy, vậy đã biết lần này có thể lập được đại công.
Đã biết địa điểm tập hợp của bọn họ, một lưới bắt hết đối phương cũng không phải là hy vọng xa vời gì.
Nhìn dáng vẻ người áo đen suy tư, Tiêu Trần thần tính đột nhiên tay nắm tay lại, không biết từ lúc nào, trong tay xuất hiện một thanh Tiểu Mộc chùy.
Mộc chùy rất nhỏ, hai đầu hiện ra hai màu vàng bạc, trên mặt khắc rõ hoa văn lộng lẫy.
"Hắc hắc." Tiêu Trần thần tính đột nhiên dùng một đầu màu vàng, đập một búa vào đầu người áo đen.
Tốc độ của Tiêu Trần thần tính quá nhanh, người áo đen căn bản không phản ứng kịp nữa.
Ánh mắt người áo đen lập tức mê mang, trở nên có chút si ngốc ngây ngốc.
"Có phải ăn hiếp tôi ngốc không hay, nếu để cho các người biết địa điểm tập hợp thì làm sao bây giờ?" Tiêu Trần thần tính đắc ý lắc lư Tiểu Mộc chùy.
Mặc dù thoạt nhìn Tiểu Mộc chùy không thu hút, nhưng cũng là thần khí thứ thiệt.
Một đầu màu vàng, nếu như đập vào đầu, có thể khiến người ta trở nên si ngốc ngây ngốc, hỏi cái gì trả lời cái đó.

Bình Luận

0 Thảo luận