Tiêu Trần gật đầu: "Ông giữ lấy những công pháp này, đến đội cảnh sát hình sự tìm một cô gái tên là Lạc Tư Nhu, cô ấy là chị gái của Huyền Tư, đó là người thân duy nhất của Huyền Tư, không quan tâm cũng không hay lắm."
Đồ Tể gật đầu, sau đó chỉnh lý lại tâm tình của mình, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc đối mặt với Tiêu Trần, cúi đầu thật sâu ba lần.
Tiêu Trần hơi sững sờ, sau đó cười cười, thản nhiên nhận phần đại lễ này.
Sau khi Tiêu Trần trở về địa cầu đã truyền đi không ít công pháp, có quý giá cũng có bình thường, nhưng trong số những người tiếp nhận công pháp, chỉ có Đồ Tể mới làm ra phần đại lễ này với hắn.
Biết là quý giá, không dám cô phụ, có phần tâm ý này thì con đường mà Đồ Tể đi sẽ không hạn hẹp, chỉ có càng ngày càng thênh thanh.
Đồ Tể hành đại lễ xong, lại trở về với vẻ thô bỉ của mình.
"Đại nhân, ngài muốn tôi chăm sóc cô gái này ạ?"
Tiêu Trần xoa xoa cằm suy nghĩ một lát: "Nhận cô ấy làm đồ đệ, chắc cô nhóc kia cho rằng tôi đã giết cả nhà cô ấy, vậy cũng được, hận thù chính là động lực lớn nhất để tiến về phía trước, đừng nói cho cô ấy biết, kẻo lỡ chuyện. "
Đồ Tể gật đầu: "Đại nhân đúng là tấm lòng nhân hậu..."
"Bộp..."
Tiêu Trần đánh một cái vào sau đầu Đồ Tể, thân thể béo tròn của lão lại bay ra ngoài.
Đồ Tể bò dậy với vẻ mặt oan ức, Tiêu Trần chà xát chà xát ngón tay, mặt mũi tràn đầy vẻ bỡn cợt: "Cái này... Ha ha, quen tay rồi, thật ngại quá."
...
"Mau đến xem, mau đến xem, ở đây có một thằng điên."
Đúng lúc này, bên kia đường truyền đến tiếng trẻ con la hét ầm ĩ.
Tiêu Trần vô thức nhìn về phía đám trẻ con, sắc mặt lập tức tối sầm.
Một tên ăn xin, hoặc là nói một tên điên thì thích hợp hơn, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở giao lộ.
Bốn năm đứa trẻ con phá phách đuổi theo sau mông tên điên, đánh nhau náo loạn, đám trẻ con thỉnh thoảng còn nhổ nước bọt lên người tên điên.
Tên điên kia loạng choạng chạy về phía tiệm bánh bao nhỏ.
Quần áo của tên điên rách nát bẩn thỉu, trên mặt cũng có nhiều vết thương khác nhau, một số vết thương đã mưng mủ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt Tiêu Trần rất tệ, bởi vì người điên trước mặt hắn có khí tức của huyết mạch Chân Long.
Cảm nhận được huyết mạch quen thuộc, Tiêu Trần có thể khẳng định rằng tên điên trước mặt chính là Long Manh Manh mà không lâu trước đó hắn đã gặp ở nhà họ Tần.
Lúc này, một trong những đứa trẻ đáng ghét đi sau Long Manh Manh đã nhặt một viên đá trên mặt đất lên, ném vào đầu cô ta.
Viên đá chuẩn xác đập vào đầu Long Manh Manh, nhưng cô ta lại giống như một khúc gỗ, không hề có chút phản ứng nào, chỉ tiếp tục chạy về phía trước.
Những đứa trẻ còn lại cũng học theo, nhặt nhạnh tất cả thứ chúng có thể nhìn thấy rồi ném về phía Long Manh Manh, tiếng cười nói chứng tỏ lúc này chúng đang rất vui vẻ.
"Bốp!"
Một đứa trẻ đáng ghét không biết tìm đâu ra một chai rượu còn chưa uống hết, ném về phía Long Manh Manh.
Cái chai vỡ trên đầu Long Manh Manh, máu hòa với rượu, trên đầu Long Manh Manh toàn là vết máu.
"Mấy thằng nhãi này, muốn chết à." Một ông già không biết từ đâu xuất hiện, chống gậy run rẩy mắng mỏ lũ trẻ đáng ghét.
Nhưng những đứa trẻ này chẳng sợ người già tí nào, thậm chí có đứa còn ngày càng táo tợn hơn ném đồ đạc vào đầu Long Manh Manh.
Ông cụ thấy vậy thì thở hổn hển, chống gậy, giận dữ chửi bới: "Đám chó chết này, lũ con hoang có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy dỗ".
Cây gậy chống của ông cụ múa đến uy thế hừng hực, không cẩn thận đạp phải một đứa trẻ, nó liền ngồi bệt xuống đất mà gào khóc.
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa trẻ đã thu hút ánh mắt của một số người qua đường.
Một người phụ nữ béo ú chạy đến chỗ đứa trẻ đang ngồi khóc, đau lòng bế nó lên rồi quay sang mắng ông lão: "Cái đồ già rồi mà không nên nết, đánh con tôi rồi ông đền được chắc?"
Ông cụ trừng mắt lạnh lùng, thân thể run rẩy lên tiến lên hai bước: "Thứ chó điên, sinh con rồi không biết dạy con, cái bình to như thế kia mà choảng vào đầu, muốn giết người à."
"Thằng già này chửi ai là đồ chó điên thế hả, già như thế kia rồi, ăn phân hả? Mồm miệng thối thế không biết?" Người phụ nữ không chịu thua kém, chống nạnh, không nhường nửa, giằng co với ông cụ.
Đôi mắt ông cụ đỏ lên vì tức giận: "Ông đây vì quốc gia chinh chiến nửa đời người, quốc gia lại nuôi ra một kẻ ngu như thế này à?"
Họ càng cãi nhau càng gay gắt, càng ngày càng có nhiều người đến xem trò vui.
Lúc này, Long Manh Manh đã đi đến trước cửa quán bánh bao, Tiêu Trần ngăn Long Manh Manh lại, nhìn thiếu nữ đã đầy ma trướng, không thể hiểu nổi, một đứa trẻ tốt như vậy, mới chỉ có vài ngày sao lại biến thành như thế này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận