Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1522: Tên mập

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Chỉ là tên mập này không biết là người phương nào mà lại dám khiêu chiến Trần Thiếu Kiệt đại diện nhà họ Trần, tập đoàn số một số hai như vậy.
Hơn nữa, hai người này vừa gặp mặt đã cãi nhau, hiện trường cũng không nói một lời, xem ra có ân oán sâu lắm!
Tên mập móc móc lỗ tai, nói đầy ẩn ý: "Nhà họ Trần có tiền là điều đương nhiên, nhưng có một số thứ tiền không mua được."
Con mắt của Trần Thiếu Kiệt lại híp lại, lông mày hơi nhíu lại, nghĩ về điều đó.
"Những đạo sĩ ở Đạo Nhất đại thế giới này nổi danh cao lãnh, bây giờ lại đối với tên mập chết tiệt này khách sáo như vậy. Xem ra tên này có thứ đó mà những đạo sĩ này rất cần."
Nói vậy thì loại đấu giá cấp độ này có lẽ có nội tình đấy.
Có thể những tài liệu đó đã đến tay tên mập này, về phần đấu giá thì cũng chỉ là mang tính hình thức mà thôi.
Về phần tại sao không trực tiếp đưa tài liệu cho tên mập mà còn tổ chức đấu giá?
Điều này rất dễ hiểu, một cuộc đấu giá sẽ náo nhiệt đến nhường nào.
Không chỉ thu hút một lượng lớn tu sĩ đến với Đạo Nhất đại thế giới mà còn có thể kích thích kinh tế tăng trưởng, cớ sao lại không làm?
Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán của Trần Thiếu Kiệt mà thôi.
Tiêu Trần ở bên cạnh nhàm chán quan sát, những chuyện lộn xộn, lục đục với nhau này, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Tiêu Trần lắc đầu dẫn Tiếu Sương rời khỏi đây.
Không ai để ý, ánh mắt của tên mập quét qua người Tiếu Sương, lóe lên một tia tham lam.
Đến chỗ đăng ký, người phụ trách đăng ký là một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi.
Tiêu Trần nhận thấy vị tiểu đạo sĩ này vậy mà lại đội mũ Liên Hoa.
Mũ Liên Hoa, một trong ba mũ của Đạo Môn, chỉ những cao công pháp sư mới có thể đội mũ này.
Xem ra, tiểu đạo sĩ mi thanh tú mục này cũng không phải là vô hại như vẻ bề ngoài.
Tiểu đạo sĩ giải thích một số điều, chẳng qua là một số thứ vô nghĩa về việc không được gây chuyện, tuân theo các quy tắc, vân vân và mây mây mà thôi.
"Ngài muốn đi thành phố nào?" Tiểu đạo sĩ hỏi sau khi đã giải thích xong.
Tiêu Trần cũng không biết đi đâu, lười biếng hỏi: "Nhóc con, giới thiệu cho tôi một chỗ đi."
Nghe thấy xưng hô của Tiêu Trần, tiểu đạo sĩ không chút khó chịu, cười khẽ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cùng với bộ dạng mi thanh tú mục ấy, quả thực trông cực kỳ giống như một cô gái xinh đẹp.
Tiêu Trần nhìn thẳng bĩu môi, khí gay trong gay.
"Công tử, ngài là người xin bùa, hay là đi du ngoạn vậy?" Tiểu đạo sĩ hỏi.
Tiêu Trần giống như tên nghèo kiết xác, tiểu đạo sĩ này cũng không nghĩ tới việc Tiêu Trần sẽ tham gia đại hội đấu giá.
Tiêu Trần liếc mắt, không thèm để ý, trên đời này có bao nhiêu người có thể nhìn người không mang theo thành kiến đâu, hơn nữa hắn vốn là một tên nghèo rớt mồng tơi.
"Tìm thành phố có nhiều người đẹp cho tiểu gia..."
"Ui cha, đệch mợ..."
Tiêu Trần chưa kịp nói xong thì đã bị Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngồi trên đầu cắn vào tai một cái.
"Oa oa oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt nghe thấy Tiêu Trần muốn đi ngắm người đẹp, tức giận gầm gừ.
Tiểu đạo sĩ nhìn thấy rất chi là thú vị, cười nói: "Nếu công tử muốn ngắm người đẹp, tiểu đạo đề nghị ngài nên chọn nơi này, Thiên Phương thành, đây là một thành phố thế tục lớn. Không có nhiều tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian như thế, công tử có thể thỏa sức vui chơi."
"Được... đến đó... ui cha! !! Đừng cắn... Đệch mợ..." Tiêu Trần vừa đau vừa vui vẻ.
Tiếu Sương bên cạnh vừa nhìn vừa che miệng cười không ngừng, đồng thời cô ta quả thực có chút không hiểu Tiêu Trần.
Một người tuyệt sắc như mình ở bên cạnh mà Tiêu Trần lại thờ ơ, ngược lại lại muốn nhìn những kẻ dong chi tục phấn trong thế giới trần tục.
"Phí truyền tống, một viên linh thạch thuộc tính." Tiểu đạo sĩ cười tủm tỉm, duỗi tay ra.
Tiêu Trần sững sờ tại chỗ: "Sao cậu không đi cướp luôn đi?"
Linh thạch thuộc tính, con mẹ nó có phải là cải trắng đâu.
Một lần truyền tống cần một viên linh thạch thuộc tính, còn nhanh hơn cả cướp nữa.
"Không có tiền." Tiêu Trần trợn trắng mắt, giống như một tên du côn cơm nước xong xuôi không trả tiền.
"Cái này dễ thôi." Tiểu đạo sĩ cười như một hồ ly.
"Công tử có thể dùng bảo vật thiên tài địa bảo hoặc pháp khí đồng giá để thế chấp."
"Phi, mở to con mắt của cậu ra mà xem. Tiểu gia từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài giống kẻ có tiền lắm à? Lỗ mũi trâu nhà cậu có biết chữ nghèo viết như thế nào không? Ông đây là giai cấp vô sản vĩ đại đó."
Tiêu Trần tức giận giật giật khóe miệng, đương nhiên nghèo mà lý lẽ hùng hồn như thế, đoán chừng không tìm được người thứ hai.
Tiểu đạo sĩ nghe thấy thế mí mắt khẽ nhảy lên, mặc dù một viên linh thạch thuộc tính không hề rẻ, nhưng đối với một tu sĩ có thể đến Đạo Nhất đại thế giới thì chắc chắn không nhiều lắm.

Bình Luận

0 Thảo luận