Ba vị Thiên Tượng Tinh, cộng thêm Kiếm Chủ, năm vị Cương Chủ cấp Đế và hơn ba mươi vị có thực lực mạnh hơn Ngụy Đế, cứ như thế ra đi mãi mãi.
Chết rồi, đúng vậy, cứ như thế mà chết, một cái chết lặng yên không tiếng động, một cái chết không hề báo trước.
Nhìn những cái đầu bị chặt đứt, Tiêu Trần thần tính lập tức sợ choáng váng.
Tất cả mọi người đều đánh giá thấp sự mạnh mẽ của chủ dị vực, kể cả con mắt có thể nhìn thấu tương lai của Tiêu Trần thần tính vậy mà lại cũng dự đoán sai.
Toàn thân Tiêu Trần thần tính run bần bật, rốt cuộc trong sự sợ hãi vô tận, hắn nắm chặt lấy Nguyệt Hồng.
Không có thời gian để hối hận, cũng không có thời gian để đau buồn nữa.
Một vòng xoáy khổng lồ có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng hình thành xung quanh cơ thể Tiêu Trần thần tính.
Đao ý vô hình ngưng tụ thành vô số Kim Long mỏng như sợi tơ, bắt đầu bơi lượn trong vòng xoáy vô hình đó.
Một luồng đao ý không thể giải thích được phát ra từ thanh trường đao không vỏ trong tay Tiêu Trần thần tính.
"Cạch!"
Ngay khi Tiêu Trần thần tính chuẩn bị rút trường đao ra, bàn tay của chủ dị vực đã đè lên bàn tay nhỏ bé của Tiêu Trần thần tính.
Đao ý vô hạn lập tức từ từ tiêu tán.
"Không thể rút đao trong sợ hãi, cũng không thể rút đao trong bi thương, càng không thể rút đao trong sự giận dữ." Giọng nói dịu dàng của chủ dị vực vang lên, mang theo vẻ cưng chiều.
Tiêu Trần thần tính ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn những thi thể không đầu kia.
Chủ dị vực bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng vung tay lên.
Một cảnh tượng còn quỷ dị hơn đã xảy ra.
Toàn bộ không gian bắt đầu vỡ ra từng centimet một, giống như một tấm gương vỡ.
Trong những mảnh vỡ không gian vỡ vụn này, Tiêu Trần thần tính vậy mà lại nhìn thấy tất cả những gì vừa mới xảy ra.
Không gian vỡ vụn bắt đầu xoay tròn, toàn bộ thế giới trở nên tối đen như mực.
Nhưng ngay sau đó bóng tối đen như mực biến mất, ánh sáng xua tan bóng tối. Các mảnh vỡ không gian bắt đầu liên kết lại.
Ngay sau đó các mảnh vỡ đã được lắp ráp lại, thế giới lại trở lại dáng vẻ như cũ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Trần thần tính nhìn mọi người trước mặt với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ còn sống, không phải là người chết.
Vừa rồi bọn họ đều đã chết hết. Tiêu Trần thần tính có thể chắc chắn chính mình không đi vào ảo giác.
Những người sống lại hoảng loạn sờ vào cổ của chính mình, có vẻ như bọn họ vẫn còn ấn tượng về cái chết vừa rồi.
Điều này càng chứng tỏ những gì vừa xảy ra là có thật.
Thiên Tượng Tinh sống lại vội vàng lao đến chắn trước mặt Tiêu Trần thần tính.
"Không... không có việc gì!" Tiêu Trần thần tính sợ bọn họ chọc giận chủ dị vực, liền kéo bọn họ ra phía sau mình.
Chủ dị vực nở nụ cười với Tiêu Trần thần tính: "Bây giờ đừng khóc nữa."
"Anh làm như thế nào vậy?" Tiêu Trần thần tính rốt cục ngừng cà lăm. Điều này làm cho chủ dị vực rất chi là vui vẻ.
Chủ dị vực kiên nhẫn nói: "Đây vốn là nơi hắn đo lường chế tạo cho tôi. Tôi đã sớm hòa làm một thể với vũ trụ này. Tôi không chỗ nào không có, cũng không gì làm không được."
Tiêu Trần thần tính sợ hãi co rụt cổ lại, thế này thì còn đánh đấm cái rắm gì nữa, về nhà ngủ một giấc có phải hay hơn không?
Nhìn thấy dáng vẻ trừng mắt của Tiêu Trần thần tính, chủ dị vực cảm thấy rất chi là thú vị, vươn tay trái trống rỗng ra, ấn vào đầu của Tiêu Trần thần tính.
"Ah! Anh đừng đụng tôi."
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Trần thần tính vung vẫy loạn xạ, dáng người vốn đã nhỏ nhắn xinh xắn làm sao có thể chạm vào chủ dị vực tay dài chân dài.
"Đầu óc nhóc con này không có vấn đề thật à?" Nhìn Tiêu Trần thần tính đang quơ quơ "móng vuốt nhỏ" loạn xạ, chủ dị vực nhìn không được nói thầm trong lòng.
Sau khi trêu chọc một hồi, chủ dị vực kéo Tiêu Trần thần tính đang rầu rĩ không vui đi theo dòng người đến rạp chiếu phim.
"Ờm..."
Đây là lần đầu tiên chủ dị vực đến những nơi như thế này, đương nhiên loại chuyện này không làm khó được hắn ta, tùy ý liếc nhìn xung quanh mấy lần, hắn ta đã hiểu ra nên làm cái gì.
"Muốn xem gì?" Chủ dị vực vừa lôi kéo Tiêu Trần thần tính đi mua đồ ăn vặt cho hắn vừa hỏi.
"Quái vật hoa cúc đại chiến với hiệp khách hoa đào." Tiêu Trần thần tính vừa nhìn bỏng ngô vừa qua loa đáp.
Chủ dị vực: "? ??"
"Hay là để tôi chọn!" Chủ dị vực suy nghĩ một chút, cảm thấy sẽ không có một bộ phim không hợp thói thường như vậy.
Sự chú ý của Tiêu Trần thần tính hoàn toàn không ở trên người chủ dị vực, nhóc này chỉ quan tâm đến việc ăn cái gì thôi.
"Chị ơi, cho thêm tí đi, cho thêm tí đi mà."
"Được rồi, đi thôi." Nhìn Tiêu Trần thần tính mặt mày hớn hở và ánh mắt khác thường của người qua đường, chủ dị vực cảm thấy có chút mất mặt, cưỡng ép kéo thùng cơm này đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận