Tiêu Mỹ Lệ dùng cánh gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Hình như rất thảm, tử thương rất nghiêm trọng, thậm chí có vài nơi còn bị đồ thành, giết sạch gà chó cũng không tha.
Hơn nữa Nhân tộc đã bị đuổi tới phía bắc Hoàng Hà, bắt đầu thiếu thốn các loại tài nguyên, hình như bây giờ đang rất loạn."
Tiêu Trần nhìn lên bầu trời rồi phất phất tay. Một đứa bé gái toàn thân bẩn thỉu xuất hiện trước mặt hắn, còn có thêm một con golden gầy teo.
Đấy chính là đứa bé gái đã được đám người kia cứu lúc trước, một phàm nhân mà thôi.
Đứa bé gái hoảng hốt lo sợ nhìn xung quanh, không hiểu tại sao tự nhiên mình lại đến chỗ này.
"Tên kia đã từng nhờ vả tôi định ra quy tắc vì thế giới này, vậy thì bắt đầu từ trước mắt đi."
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, Tiêu Mỹ Lệ liền có chút không vui.
"Đại Đế, ngài đừng để ý đến tên thần kinh kia được không, lời hắn nói có thể coi là thật ạ?"
Tên thần kinh trong miệng Tiêu Mỹ Lệ tất nhiên là Tiêu Trần nhân tính rồi.
Tiêu Mỹ Lệ không chào đón Tiêu Trần nhân tính như cậu cũng là có nguyên nhân.
Tiêu Trần nhân tính đã từng nhổ trụi lông tóc trên người cô ta, thiếu chút thì nướng cô ta luôn.
Nếu không phải là Tiêu Trần ma tính phát hiện kịp thời không thì chắc bây giờ mấy mẩu xương vụn của Tiêu Mỹ Lệ cũng đã lạnh thấu rồi.
Tiêu Trần búng đầu Tiêu Mỹ Lệ, hiếm khi khẽ mỉm cười:
"Đừng nói lung tung về tên kia, bị nghe được sẽ không hay đâu."
"Hừ!" Tiêu Mỹ Lệ tức giận ngồi xổm xuống, co lại thành một cục.
Tiêu Trần nhìn đứa bé gái bẩn thỉu trước mặt, sờ sờ đầu nhỏ của cô nhóc, hỏi: "Nhóc con à, có thể giúp tôi một chuyện không?"
Đứa bé gái rất gầy khiến đôi mắt to một cách dị thường.
Nó dùng đôi mắt to của mình nhìn Tiêu Trần, bên trong có chút khiếp đảm.
Vừa rồi, cảnh tượng trong lúc Tiêu Trần vẫy tay chém giết hai quái vật vẫn còn in đậm trong đầu nó, cả đời này cũng không thể xóa đi.
"Ca ca, anh có thể giúp em tìm được ba mẹ được không?"
Đứa bé gái vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Trần, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt.
"Tìm được rồi."
Đúng lúc này có một giọng nói vang lên, bốn bóng người vội vã chạy tới.
Khi thấy Tiêu Trần, mấy người này không hẹn mà cùng dừng bước.
Chính là đám người vừa nãy, ngoại trừ cái tên xui xẻo bị moi tim ra thì nhóm người này thật ra lại không có tổn thất gì khác.
Tiêu Trần nhìn bọn họ hỏi: "Có ai biết bố mẹ của đứa bé này ở đâu không?"
Mấy người nhìn đứa bé rồi khẽ lắc đầu với Tiêu Trần.
Ý tứ này rất rõ ràng, ba mẹ của đứa bé gái đã không còn nữa.
Tiêu Trần hỏi: "Ba mẹ của nhóc tên là gì?"
Đứa bé gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ba ba tên Lưu Chính Minh, mẹ tên La Nguyệt."
Sau đó đứa bé lại lấy một cuốn sổ nho nhỏ từ trong túi ra, trang đầu tiên trong đó viết một dãy số.
"Đây là số điện thoại của ba." Đứa bé nói xong lại lau nước mắt: "Nhưng mà em không tìm được điện thoại để gọi cho hai người họ."
Tiêu Trần gật gật đầu, bàn chân giẫm mạnh xuống mặt đất.
Có điều khác thường là lần này mặt đất không hề xuất hiện một vết nứt nào.
Ngược lại thì dưới chân Tiêu Trần lại có từng sợi từng sợi xích đen lan ra, hình thành một trận đồ quỷ dị.
Xiềng xích đen dán chặt vào mặt đất, từ trong trận đồ truyền ra rất nhiều hơi thở âm u.
"Mỹ Lệ, trông chừng chỗ này."
Nói xong, trận đồ lập tức xuất hiện một luồng sáng đen, thân hình Tiêu Trần dần chìm vào trong trận đồ, biến mất tại chỗ.
Bước trên đường Hoàng Tuyền, đặt chân lên cầu Nại Hà rồi lại nhìn thấy sông Vong Xuyên, gặp nhau Vọng Hương Đài. Khắc lên đá Tam Sinh, uống chén canh Mạnh Bà, kiếp trước chưa từng gần bên nhau, kiếp này cũng vô duyên.
Hay
Trên đường đến Hoàng Tuyền, đi qua cầu Nại Hà, quay đầu nhìn Vọng Hương Đài, nước mắt ướt đẫm đá Tam Sinh, cuối cùng là một chén canh Mạnh Bà giải quyết hết mọi ưu phiền nhân thế.
Đấy đại khái là viễn cảnh người sống hay tưởng tượng về người chết xuống địa ngục nhất.
Trong Phong Đô thành dưới Địa Phủ.
Mái tóc dài vàng rực của Lãnh Tiểu Lộ tản mát ngang ngược trên long ỷ.
Tuy mặc một thân long bào đen trang nghiêm nhưng vẫn không trấn áp được khuôn mặt xinh đẹp quá mức kia.
Xung quanh là một đám quỷ vật cổ quái kỳ dị ngoan ngoãn chia nhau đứng hầu hai bên.
Một vị tướng quân mặc giáp trắng cầm ngân thương đứng bên cạnh bảo vệ.
Một thần quan mặt đầy râu quai nón hơi dịch bước chân, hình như muốn đứng ra nói cái gì đó.
Kết quả lại bị tướng quân hung hăng trợn mắt nhìn đến mức phải rụt về.
Lãnh Tiểu Lộ phồng má, cả người nằm hết lên long ỷ to lớn. Nhìn sơ thì có vẻ như tâm tình cậu ta không tốt lắm.
"Triệu ca ca, vẫn chưa có tin tức của Tiêu Trần ca ca à?"
Tướng quân bạch giáp có chút bất đắc dĩ thở dài, coi như chết xưng hô luôn rồi, đổi không được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận