Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1988: Hồ ly mất đi lý trí (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Đối với Nho Sinh, không có gì tuyệt vời hơn là tuyệt vọng.
Bản thân Cửu Vĩ Hồ là một bậc thầy về ảo thuật, những thủ đoạn của Nho Sinh hẳn là không thể mê hoặc được cô ta.
Nhưng Cửu Vĩ Hồ thua ở chỗ mấy chữ quan tâm tắc loạn này.
Khoảnh khắc nhìn thấy đầu của Tiêu Trần, Cửu Vĩ Hồ đã mất đi lý trí.
Hình người hoàn mỹ của Cửu Vĩ Hồ đột nhiên nổ tung, chân thân một con yêu hồ khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Chỉ khi vô cùng tức giận, Cửu Vĩ Hồ mới hiện nguyên hình như thế này.
Nhìn con hồ ly trắng chín đuôi, Nho Sinh tấm tắc khen ngợi.
Bởi vì hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật đẹp đẽ như thế.
Ngọn lửa xanh lam tuôn ra từ đôi mắt của Cửu Vĩ Hồ, cô ta đã mất đi lý trí, sử dụng bản năng của động vật hung ác tàn nhẫn lao về phía Nho Sinh.
"Chậc chậc, tình chàng ý thiếp quá cơ. Chẳng lẽ không biết đạo lý quan tâm tắc loạn hả!" Nho Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, vài sợi tơ màu đỏ không dễ phát hiện vươn mình ra khỏi mặt đất, lao về phía Cửu Vĩ Hồ.
Nho Sinh lạnh nhạt nhìn Cửu Vĩ Hồ, không né cũng không tránh, ngay khi móng vuốt khổng lồ của Cửu Vĩ Hồ chuẩn bị giẫm lên người Nho Sinh.
Thân hình to lớn của Cửu Vĩ Hồ đột nhiên dừng lại, giống như một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đột ngột phanh gấp.
Nhìn kỹ lại, mấy sợi tơ màu đỏ đã vây khố khắp cơ thể Cửu Vĩ Hồ.
Quán tính cực lớn khiến những sợi tơ này cắt đứt bộ lông của Cửu Vĩ Hồ, máu tuôn ra như thác.
Bộ lông màu trắng bị nhuộm thành một màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, mang một vẻ đẹp kỳ lạ.
Thế nhưng, Cửu Vĩ Hồ dường như không cảm thấy đau đớn, điên cuồng vùng vẫy.
Trong mắt cô ta chỉ có Nho Sinh, cô ta muốn xé nát kẻ đã giết chết Tiêu Trần.
Nhưng Cửu Vĩ Hồ có giãy dụa thế nào cũng không lay chuyển được những sợi tơ đỏ kia.
Nho Sinh chậm rãi đi từng bước như tản bộ, nhìn Cửu Vĩ Hồ đang giãy dụa như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Dần dần, sức lực giãy dụa của Cửu Vĩ Hồ càng ngày càng nhỏ, dù sao bất cứ ai chảy nhiều máu như vậy cũng sẽ không thể duy trì thể lực được lâu.
Chẳng bao lâu, nguyên hình Cửu Vĩ Hồ thực sự không thể duy trì được nữa, hóa thành hình người.
Cửu Vĩ Hồ toàn thân bê bết máu nằm trên mặt đất, bị những sợi tơ đỏ trói buộc, không thể động đậy.
Nhưng dù vậy, ánh mắt Cửu Vĩ Hồ vẫn sắc như dao, trừng trừng nhìn Nho Sinh.
Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, Nho Sinh có chút sợ hãi vô cớ.
Nho Sinh hiếm khi nhìn thấy ánh mắt kiểu này, bởi vì bình thường trong hoàn cảnh như vậy, ánh mắt của con mồi có lẽ nên đờ đẫn, sợ hãi và tuyệt vọng.
Nho Sinh cực kỳ không thích loại ánh mắt này, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi vô cớ, thẹn quá hóa giận.
Một vị Tôn Giả sao có thể sợ hãi chứ?
"Bổn tôn vẫn nên lột da của cô thì hơn, mặc dù có chút đáng tiếc!" Nho Sinh nở nụ cười, đây là sự trừng phạt cho loại ánh mắt của Cửu Vĩ Hồ.
Ngón tay Nho Sinh khẽ nhúc nhích, loại chuyện lột da này cũng không có kỹ thuật gì.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Nho Sinh đột nhiên biến đổi, bởi vì mấy sợi tơ đỏ kia vậy mà lại không trả lời hắn ta.
"Anh nghĩ bắt nạt một nữ tử số khổ thú vị lắm à?" Một giọng nói bình tĩnh nhưng quen thuộc vang lên ở nơi này.
Bóng dáng này dùng một tay vặn xoắn các sợi tơ, khiến cho chúng không còn nằm trong sự khống chế của Nho Sinh nữa.
Nhìn thấy bóng dáng này, lửa giận tràn đầy trong lòng Cửu Vĩ Hồ biến thành vui sướng tột độ.
Không biết đã bao nhiêu năm, Cửu Vĩ Hồ chưa cảm nhận được niềm vui sướng khi mất đi mà lại tìm được này.
"Tiêu Đại Đầu..." Cửu Vĩ giãy dụa hô lên một tiếng.
Tiêu Trần xoay người lại, nở nụ cười nhìn Cửu Vĩ Hồ toàn thân bê bết máu, nhẹ giọng đáp: "Tôi ở đây, đừng sợ!"
Nước mắt của Cửu Vĩ Hồ lại không kìm được chảy ra: "Cậu vẫn còn sống. Tốt quá."
Nói xong, Cửu Vĩ Hồ không thể kiên trì nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần sắc mặt cực kỳ âm trầm, bàn tay đang xoắn sợi tơ đỏ đột nhiên dùng sức, sức mạnh không thể địch nổi lập tức cắt nát sợi tơ.
Không để ý đến phản ứng của Nho Sinh, Tiêu Trần đi tới ôm lấy Cửu Vĩ Hồ.
Nhìn thương tích của Cửu Vĩ Hồ, may mắn là trước đó Nho Sinh không ra đòn chí mạng, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Trần nhẹ nhàng thở ra.
Cửu Vĩ Hồ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tiêu Trần vui vẻ trở lại.
Nhìn về phía Nho Sinh, Tiêu Trần cười nói: "Anh nói tôi nên cảm ơn anh đã không ra đòn chí mạng, hay là nên đi tới đánh chết anh vì bắt nạt một nữ tử số khổ đây."
Hai mắt Nho Sinh sáng rực lên, thì ra là Tiêu Trần đã trốn thoát, hắn ta đang không biết giải thích thế nào với chủ thượng. Bây giờ thì hay rồi, tên này vậy mà lại tự động đưa tới cửa luôn.

Bình Luận

0 Thảo luận