Tiêu Trần xùy cười một tiếng: "Tôi vui chứ sao nữa, giết chút con kiến mà còn thiên lý không tha á?"
"Con kiến?" Lạc Thiên Phong tức giận cả người run run, chưa bao giờ có kẻ nào dám dùng hai chữ này để hình dung đệ tử của kiếm tông hắn.
"Tĩnh tâm." Bóng đen bên cạnh nhìn Lạc Thiên Phong khí cơ hỗn loạn, đưa tay đè trận đồ xao động xuống.
Dù sao Lạc Thiên Phong cũng là ngụy Đế, tâm tình đã gần như hoàn mỹ, dưới sự nhắc nhở của bóng đen, tâm trạng của hắn ta nhanh chóng ổn định lại.
Lạc Thiên Phong không hề bối rối việc tông môn bị diệt, cũng không nhìn Tiêu Trần thêm nữa, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, trận đồ sáng lên ánh sáng màu đen.
Ánh sáng màu đen phun mạnh ra, hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ tựa như muốn nuốt chửng thiên địa.
"Đại Đế tôn quý." Bóng đen từ từ tiến về phía trước, đi tới nơi cách Tiêu Trần khoảng chừng mười trượng, bái một cái thật sâu.
Tiêu Trần hơi mắt nheo lại, cười tủm tỉm nói: "Ngươi muốn trốn?"
Bóng đen lại sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên, nhóm bảy người bọn ta, có hai người đã mất đi liên hệ, ta cũng chẳng muốn trở thành người thứ ba đâu."
"Vậy ngươi cảm thấy thế nào?" Tiêu Trần nhếch miệng cười, lộ ra răng trắng đầy miệng.
Bóng đen cũng thản nhiên, "Đại thế giới này có không ít hơn mười tỷ người, còn có vô số chim bay cá nhảy, Đại Đế ngài định khoác tay mặc kệ sao?"
Bóng đen nói chỉ trận đồ bên phía Lạc Thiên Phong, tiếp tục nói: "Một khi Hồn trận đó phát động, chỉ cần thời gian một chung trà, toàn bộ đại thế giới sẽ trở thành nơi tĩnh lặng, Đại Đế ngài muốn giết được ta trong khoảng thời gian một chung trà ấy, sau đó hủy hoại đại trận?"
"A, ta quên mất, tu sĩ ở trong mắt ngài đều là con kiến, huống chi là mấy người hạ tiện bình thường kia, dùng mười tỷ con kiến để đổi lấy một cấp Đế như ta, buôn bán này không lỗ."
Tiêu Trần nghẹo đầu hỏi: "Có phải ngươi nói hơi nhiều không thế?"
Bóng đen cười cười: "Nếu Đại Đế ngài không nhịn được, thì ta không nói nữa."
"Cuối cùng nhắc nhở ngài một câu, nếu như muốn phá hư đại trận, giết chết hồn túc chủ, là có thể cứu vớt được vô số thương sinh ấy."
Tiêu Trần rũ mắt xuống, trong lòng tính toán thế cục trước mắt.
Trực tiếp đi phá hư đại trận, thằng cháu này nhất định sẽ cản trở, trong thời gian một chung trà, chắc chắn sẽ không giết được sinh linh dị vực sở hữu thân bất tử bất diệt.
Muốn cứu những người bình thường kia, cũng chỉ có thể buông tha cho thằng cháu này thôi.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Trần cười híp mắt phất tay: "Ngươi có thể đi."
Bóng đen dường như có hơi ngoài ý muốn: "Không ngờ đám người thường bị người tu hành coi là kiến hôi lại được Đại Đế quan tâm như thế, quả đúng là phúc của thương sinh mà."
"Không muốn đi, vậy thì đừng có đi nữa." Tiêu Trần không nhịn được đè xuống bàn tay.
"Lôi Trì Thiên Chinh."
Thiên địa trong nháy mắt biến hoá kỳ lạ, mây đen áp thành.
Trời đấy vốn mờ tối trong nháy mắt đen đặc xuống, rõ ràng đang là giữa trưa, nhưng lúc này lại tựa như đã tiến vào nửa đêm.
Trên bầu trời đen ngòm vang lên tiếng sấm ầm ầm, vô số tia chớp màu xanh tựa như những con rồng trong mây, như ẩn như hiện trong mây đen trên đỉnh đầu.
"Đại Đế bớt giận, cáo từ." Bóng đen cáo biệt, thân hình từ từ nhạt mất.
"Chờ ta ở đây." Tiêu Trần nói xong thân hình hóa thành một làn khói, khi xuất hiện lần nữa thì đã đột ngột tới trung tâm của Hồn đại trận.
Đối thoại giữa bóng đen và Tiêu Trần ban nãy, Lạc Thiên Phong cũng nghe thấy được, hắn ta biết mình bị bán, bán một cách dứt khoát mà quả quyết.
Tuy rằng trong lòng rất phẫn nộ, chỉ là đại trận đã khởi động, mà hắn ta lại làm mắt trận, đã bị giam cầm ở trong này.
Trừ phi đại trận vận chuyển xong, hoặc là người bố trận dừng đại trận lại, hắn ta mới có thể đi ra ngoài.
Chỉ là nhìn theo tình hình hiện tại, sợ rằng hai cách ấy đều không thực hiện được.
Đối mặt với Tiêu Trần đột ngột xuất hiện ở trước mặt mình, thiếu niên mặt ngoài thường thường không có gì lạ, không có một chút khí tức của tu sĩ nào, Lạc Thiên Phong lại cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Thiếu niên không phẫn nộ, không chửi bới, vẻ mặt không thèm để ý, tựa như mình chỉ là một con kiến lúc nào cũng có thể giết chết được, đây là điểm khiến Lạc Thiên Phong thấy sợ hãi nhất.
"Thú vị không?" Tiêu Trần nhìn Lạc Thiên Phong ở trước mặt, đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ của hắn ta, xách hắn ta lên giống như xách con gà lên.
Sức lực kì lạ kinh khủng, trong nháy mắt bóp nát yết hầu của Lạc Thiên Phong.
"Ta hỏi mi thú vị sao?" Tiêu Trần cười tủm tỉm hỏi, gia tay sức lực trên tay.
Lạc Thiên Phong bị bóp cổ, một thân tu vi kinh thiên mà lại đình chỉ vận chuyển, kinh mạch cũng bắt đầu vỡ tan thành từng mảnh.
Lạc Thiên Phong bị dọa sợ đến nứt mật nứt gan, điên cuồng lắc đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận