Tiêu Trần nhìn Tiêu Mỹ Lệ đang chết ngất thì có chút cạn lời, lắc lắc đầu. Một cô gái sống hai vạn năm mà cứ như đứa bé không chịu lớn.
Tiêu Trần khôi phục lại hình dáng cũ, nhìn về phía hai cô gái đã bị dọa chết khiếp, hỏi: "Tại sao muốn lấy Bất Diệt Thần Diễm?"
Thiên Địa Lộ liên quan đến việc khôi phục thân thể nên đối với Tiêu Trần mà nói thì trước mắt nó là chuyện quan trọng nhất, không cho phép xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Tiêu Trần không trực tiếp xuống tay làm thịt người vì muốn biết rõ ràng lai lịch của hai cô gái này.
Thử xem bọn họ nhắm đến Bất Diệt Thần Diễm hay chỉ là chân lon ton chạy vặt cho người khác.
Cô gái mặc áo xanh lá nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Trần: "Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi ạ, không phải tự bản thân muốn đến đây lấy Bất Diệt Thần Diễm."
Tiêu Trần gật đầu. Giống như hắn đã suy đoán, tuy tu vi của hai cô gái này không tệ nhưng chắc chắn không thể bố trí được đại trận trước mắt.
"Dẫn đường." Tiêu Trần khẽ nói. Dáng vẻ đặc sệt người hiền lành vô hại.
Cô gái mặc váy lam nhìn Tiêu Trần, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hình như thiếu niên này cũng không khủng bố như trong tưởng tượng.
"Đi đi đâu cơ?" Cô gái mặc váy lam hỏi.
"Đi tới chỗ chủ nhân của cô." Ma khí dưới chân cuộn trào, nâng cơ thể Tiêu Trần lên.
Cô gái mặc váy dài trắng liều mạng lắc đầu: "Không đi được đâu, mang người lạ tới Dao Trì sẽ bị nương nương trách phạt."
"Được!" Tiêu Trần nhẹ nhàng đáp lại.
Hai cô gái còn đang mừng húm, không ngờ đối phương lại dễ nói chuyện như vậy thì chỉ một giây sau, mấy sợi xiềng xích đã xuất hiện ngay bên cạnh cô gái mặc váy trắng rồi kéo tuột cô ta vào hư không, ngay cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.
Cô gái mặc váy lam nhìn cảnh tượng này thì sợ đến bật khóc lên tại chỗ. Khuôn mặt còn vương nét bụ bẫm trẻ con đã tràn đầy sợ hãi.
Nếu như gặp anh tra khác thì sợ là đã có vài phần thương hương tiếc ngọc nhưng xui cái người cô ta gặp phải là Tiêu Trần ma tính. Tiêu Trần ma tính đâu thèm xem người khác đẹp đến mức nào, vạn vật trong mắt hắn đều như nhau, đều có thể thịt.
Tiêu Trần nhìn cô ta nói: "Dẫn đường thì chỉ cần một người là đủ rồi."
"Hu hu."
Cô gái khóc càng thương tâm hơn, sợ đến mức hai chân nhũn ra, căn bản là không đi được.
"Không muốn à?" Tiêu Trần hỏi.
"Tôi, tôi run chân, không đi nổi." Cô gái thút thít nói.
Ma khí dâng lên, bao chặt lấy cô ta.
"Ở đâu?" Tiêu Trần hỏi.
"Côn, Côn Luân." Bóng dáng của hai người bị ma khí khổng lồ bao vây, nhanh chóng hóa thành hai vệt sáng biến mất ở chân trời.
Côn Luân từ xưa đã có mệnh danh là đỉnh của vạn thần, là nơi khởi nguồn cho phần lớn truyền thuyết, thần thoại của Hoa Hạ.
Từ một năm trước, toàn bộ Côn Luân sơn đã bị mây mù che khuất. Bất kỳ kẻ nào, cho dù là tu sĩ hay là người thường thì chỉ cần đi vào trong sương mù đều sẽ bặt vô âm tín.
Có tin vịt nói là được Tây Vương Mẫu mời đi làm khách.
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn nhảm, tình huống cụ thể thì chẳng có ai biết được.
Đỉnh Côn Luân có một bóng người cao lớn không đầu đỉnh thiên lập địa, đó chính là Hình Thiên.
Hình Thiên lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, rất lâu không chuyển động.
Hai vệt sáng rơi xuống đúng chỗ này. Tiêu Trần đưa mắt nhìn Hình Thiên.
Khắp người Hình Thiên toàn những vết thương khủng khiếp, vô số xiềng xích cực lớn xuyên qua tứ chi khóa chặt ông ta tại chỗ.
Máu tươi màu đỏ thẫm nhiễm đỏ cả đỉnh núi khiến chỗ này nhìn y như địa ngục.
Phần lớn đỉnh núi này đã bị gọt mất, xung quanh là một đống hỗn độn. Hình như chỗ này đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.
Hơi Thở Hình Thiên rất mong manh, đã kề cận cái chết nhưng ông ta vẫn không ngã xuống, vẫn duy trì tư thế đứng yên như trước.
Cô gái nhìn Hình Thiên đứng vững không ngã thì trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tiêu Trần nhìn cô ta hỏi: "Ai tập đã kích ông ta."
Cô gái sợ hãi lắc đầu: "Tôi không thể nói, sẽ sẽ bị giết mất."
"Nói. Bản Đế sẽ bảo vệ cô chu toàn." Tiêu Trần thản nhiên nói.
Nhìn thấy trong mắt Tiêu Trần không hề có chút thương xót nào, cô gái như rơi vào hầm băng. Cô ta biết mình không nói thì chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Cô gái trả lời: "Có rất nhiều người, Phong Hậu, Lực Mục, Thường Tiên, Đại Hồng... còn có rất nhiều người không biết tên nữa."
Cô gái lau mồ hôi, nói tiếp: "Nhưng hình như không ai có thể giết chết được Hình Thiên đại nhân. Bọn họ đều nói Hình Thiên đại nhân có chiến ý bất diệt, chỉ cần chiến ý còn tồn tại thì Hình Thiên đại nhân sẽ không bao giờ ngã xuống."
Tiêu Trần gật đầu phất phất tay, xiềng xích ầm ầm đứt đoạn.
Ba cánh huyết liên trôi đến bên Hình Thiên.
Huyết khí của Hình Thiên vốn rất thịnh nhưng bây giờ lại sắp khô kiệt, một cánh hoa chắc chắn không cứu lại được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận