Nước sốt làm ra lần này, nhìn thì thấy bình thường hơn không ít.
Thấy Tiêu Trần lại chuyển cho mình một cái đùi gà, lần này đánh chết Nhan Như Ngọc cũng không dám ăn.
Tiêu Trần có chút đáng tiếc lắc đầu nói, giọng của một người từng trãi: "Niềm vui của cuộc sống, giống như một ít thức ăn thông thường, cô vĩnh viễn không biết tiếp theo miệng sẽ có vị gì, có thể là ăn phải phân, cũng có thể ăn mỹ vị."
"Cậu ghê tởm quá vậy." Lông mày xinh đẹp của Nhan Như Ngọc nhíu lại.
Lúc này nữ tử Phong Nguyệt đã đi tới, nhìn Tiêu Trần nói: "Có thể cho tôi nếm một chút không?"
"Cô là ai?" Tiêu Trần trợn trắn mắt, cất nước sốt vào.
"Đúng thế đúng thế, không cho cô ăn." Lưu Tô Minh Nguyệt đang cầm cái giò lớn, miệng gặm đầy mỡ.
Phong Nguyệt cũng không tức giận, chỉ là tò mò nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt nói: "Cô bé đáng yêu thật."
Tiêu Trần hơi không kiên nhẫn: "Cô đừng có tới đây làm thân, cho dù tôi xem công pháp của bà, cũng không nói cho cô nghe, ngoài ra cô cũng đừng nghĩ lấy sắc dụ tôi, dung mạo của cô không phù hợp với gu của tôi."
Tiêu Trần ánh mắt độc ác biết bao, nếu như không hiểu cô nàng này tâm tư gì, đi giang hồ nhiều năm như vậy chẳng phải là uổng công lăn lộn.
Mấy nữ tử khác hứng thú nhìn Phong Nguyệt, trong ánh mắt có vẻ khinh thường, như kim đâm rơi lên trên người Phong Nguyệt.
Phong Nguyệt vốn là người họ ngoại, địa vị không cao bằng dòng chính, mặc dù thiên phú dị bẩm, vẫn không có tư cách tu hành công pháp nhà họ Nhan.
Phong Nguyệt vốn muốn làm thân với Tiêu Trần, dựa vào tướng mạo và thân thể của mình, mình ngoắc một cái chẳng phải cái tên quê mùa đó sẽ đến ngay.
Kết quả không ngờ tới Tiêu Trần là một cáo già hoàn toàn, cô vừa nhấc chân, Tiêu Trần đã biết cô muốn đi nhẹ màu gì.
Mười Phong Nguyệt cô, đoán chừng cũng không chơi thắng được Tiêu Trần.
Bị Tiêu Trần một lời nói toạc ra tâm tư, sắc mặt của Phong Nguyệt trong nháy mắt trầm xuống.
"Cậu đừng ngậm máu phun người."
"Đi đi đi, đi sang một bên chơi, ông đây không rảnh chơi với cô." Tiêu Trần thà rằng nhéo mặt Lưu Tô Minh Nguyệt chơi, cũng không nguyện ý giao tiếp với người đầy lòng dạ như cô ta.
"Phong muội muội, em phải biết rằng, tự ý tu hành công pháp gia tộc, sẽ có hậu quả gì."
Một cô gái đi tới bên cạnh Phong Nguyệt, quái gở nói, tiếng Phong muội muội kia càng làm cho Phong Nguyệt khó chịu.
Phong Nguyệt là họ ngoại, trong lòng tức giận không ngớt.
Những thùng cơm này, tài nguyên vô cùng tốt, thế nhưng thiên phú cực kém, lại không nỗ lực. Mình thiên phú dị bẩm, cũng chuyên cần, lại không chiếm được tài nguyên tốt gì.
Phong Nguyệt có đôi khi không nghĩ ra, trời cao vì sao không công bằng như vậy.
"Đại tỷ, ngài đừng nghe tên này nói lung tung, em làm sao dám có suy nghĩ như thế chứ." Trong lòng mặc dù không vui, thế nhưng trên mặt Phong Nguyệt không thể không cười theo.
Nếu như có quan hệ không tốt với mấy người này, sợ rằng về sau ngay cả nhà họ Nhan cũng không thể ở tiếp được nữa.
Thế nhưng khiến cho Phong Nguyệt tuyệt đối không nghĩ tới chính là nữ tử lại giơ tay tát cho mình một phát.
Tiếng tát tai vang dội, truyền đi cực xa.
Phong Nguyệt không dám tin bụm mặt, nước mắt chảy dài.
Cô ta có nghĩ nhiều tới đâu, cũng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, bị tát tai ngay trước mặt mọi người, không sụp đổ tại chỗ đã coi như tố chất trong lòng không tệ.
"Đại tỷ, chị làm gì thế?" Nhan Như Ngọc chạy tới kéo Phong Nguyệt ra.
Mấy nử tử khác lại cười tươi như hoa, một bộ dạng xem kịch vui.
"Hừ!"
Nử tử được xưng là đại tỷ cười lạnh: "Từ khi cô đến nhà của chúng tôi, chúng tôi không ít bị các cụ phê bình, nói không tốt như cô."
"Tôi cảm thấy kỳ quái, một người ngoài như cô, cố gắng như vậy làm cái gì? Lẽ nào trông cậy vào nhà họ Nhan chúng tôi, ngày nào đó sẽ phát thiện tâm cân nhắc đề bạt cô, nằm mơ à?"
Mấy nữ tử khác nghe lời này mà mặt đầy sung sướng.
Từ khi Phong Nguyệt tới nhà họ Nhan, các cụ rất hay so sánh Phong Nguyệt với các cô, các cô bị giáo huấn không ít.
Phong Nguyệt có lẽ chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Ngẫm lại khi còn bé, cha mẹ luôn nói chuyện con nhà người ta cho mình nghe, đúng là khó chịu mà, mình thật hận không thể cầm theo búa đi đánh bể đầu chó của con nhà người ta.
"Đúng vậy, ngươi còn không có nghĩ tới thân phận của chính mình, còn muốn một bước lên trời?"
"Hạ nhân chính là hạ nhân, cho dù tài giỏi cỡ nào cũng là hạ nhân."
"Chó ấy à, chỉ có thể gặm xương dưới gầm bàn, đừng nghĩ tới lên bàn, nếu không sẽ bị chủ nhân đánh chết!"
"Hơn nữa ngươi đừng tự tiện mở miệng đòi hỏi, những thứ rơi rớt ra qua kẽ tay chủ nhân, ngươi mới được ăn."
"Không đúng, thứ rơi rớt qua kẽ tay chủ nhân, không được sự đồng ý của chủ nhân, ngươi cũng không thể ăn!"
Những nữ nhân kia âm dương quái dị nói, thân thể Phong Nguyệt khẽ run lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận