Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 227: Giết người một cách ngông cuồng (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
'Cửu m Phong Mạch' trước mắt này chắc chắn là sự lựa chọn số một cho vị trí người hộ đạo.
Còn về việc liệu cô gái ấy sẽ đến tìm hắn hay không, Tiêu Trần cũng không lo lắng, vì hôm nay gặp được 'Cửu m Phong Mạch', đó chính là ý trời đã định.
Không lâu sau, hàng loạt xe công an và đặc cảnh cầm súng đến cổng trường cấp ba Tường Vi.
Sau khi có người kiểm tra xong thi thể, rút ra kết luận, sức lực của con người hoàn toàn không thể làm được việc này.
Lại nghe nói tên ác ôn giết người đã vào trường học, kết hợp khá nhiều lý do, sĩ quan chỉ huy dẫn đầu gọi một cuộc điện thoại.
"Anh Từ, anh có thể đến trường cấp ba Tường Vi một chuyến được không?"
Tiêu Trần ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm một cây xương sườn gõ lên mặt đất, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
Đối diện Tiêu Trần là một cô gái đang co người vào trong góc tường không ngừng lau chùi nước mắt trông cực kỳ đáng thương.
"Cô này, tôi thấy xương cốt của cô độc đáo, trên đầu có linh quang, sau lưng có đôi cánh, chắc chắn là kỳ tài luyện võ vạn người mới có một, muốn đi theo tôi học xào rau không?"
Cô gái lau nước mắt nhìn tên biến thái này, lắp bắp nói: "Tôi... Tôi muốn đi học, không muốn học xào rau."
"Ôi, thật đáng tiếc." Tiêu Trần lắc đầu nói.
Cô gái sụt sịt mũi, ấm ức nói: "Anh có thể đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ được không? Tôi rất... Tôi đang rất buồn vệ sinh."
Cô gái thật sự cảm thấy rất uất ức, đến đây để đi vệ sinh trùng hợp gặp phải Tiêu Trần, kết quả tên biến thái này nói muốn tham quan nhà vệ sinh nữ một một chút.
Sau đó lại rút một khúc xương, lấy mấy miếng ngọc ra gõ lên mặt đất, hơn nữa không ngừng tự lẩm bẩm như một kẻ mắc bệnh nói nhiều.
Tiêu Trần đứng dậy, một chân đạp lên trận đồ trước người, sau đó xảy ra chuyện khiến cô gái trợn mắt há miệng.
Chàng trai trước mặt vừa đạp một cú hình vẽ thần bí dưới đất lại thật sự biến mất.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, bày xong trận pháp, bây giờ chỉ cần trở về nằm hấp thu tử khí là được, lần này nói không chừng thực lực sẽ tăng vọt một cách đáng kể.
Tiêu Trần liếc nhìn cô gái ấm ức đầy mặt, hắn đùa dai khẽ nhéo đôi má phúng phính trên khuôn mặt cô gái, dọa cô ấy sợ đến nỗi không ngừng nghẹn ngào.
Tiêu Trần cười nói: "Cô này, cô đã bỏ lỡ một cơ duyên lớn đấy, không phải tất cả mọi người đều có thể theo tôi học xào rau đâu."
Tiêu Trần bật cười rời đi, cô gái nước mắt giàn giụa nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi của Tiêu Trần, lấy điện thoại ra muốn báo công an.
Lúc này, đột nhiên một chuỗi chữ viết xuất hiện trong đầu cô ấy...
Tâm trạng của Tiêu Trần không tồi, truyền một ít pháp quyết tu hành nhập môn cơ bản nhất cho cô gái, còn về việc có thể đi tới bước nào thì phải xem năng lực của bản thân cô ấy rồi.
Tiêu Trần vừa ra khỏi nhà vệ sinh, một bóng người đã bước tới.
"Anh... anh là... Ai vậy nhỉ?" Tiêu Trần nhìn người đàn ông điệu đà mặc áo gió đeo kính đen ở trước mặt, nghĩ thế nào cũng không nhớ ra tên họ.
Từ Kiến Quân lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi bạn bè gọi điện thoại cho anh ta, nói rằng trường cấp ba Tường Vi đã xảy ra chuyện lớn.
Khi Từ Kiến Quân đến đây trông thấy cảnh tượng đầu nổ banh khắp nơi, trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, lập tức nghĩ ngay tới Tiêu Trần.
Bây giờ nhìn thấy hắn, đã chắc chắn chính con hàng trước mắt này làm chuyên ngoài kia, ngoài tổ tông này ra, còn ai thích làm nổ tung đầu người ta chứ.
"Từ Kiến Quân, tổ trưởng Địa tổ." Từ Kiến Quân cười trừ hai tiếng, lùi lại hai bước theo bản năng, tránh cho việc không biết lúc nào đôi mắt đột ngột nhận lấy hai cú đấm.
Tiêu Trần đã nhớ ra, nhìn Từ Kiến Quân đầy tò mò rồi nói: "Chẳng phải anh bị thương tới mức sắp chết sao? Nhanh như vậy đã lành rồi à?"
Lúc ấy Tiêu Trần ra tay cứu Từ Kiến Quân, nhưng đó cũng chỉ giữ được tính của anh ta mà thôi, vết thương vẫn còn đó.
Bây giờ mới trôi qua mấy ngày, sao tên này đã tung tăng bay nhảy được rồi?
Từ Kiến Quân gượng cười hai tiếng rồi nói: "Nhắc tới chuyện này dài lòng lắm, tôi vẫn nên đưa cậu ra ngoài trước thì hơn!"
Dĩ nhiên Tiêu Trần biết tại sao Từ Kiến Quân lại bỗng xuất hiện trước mặt mình.
Chắc chắn là bởi chuyện trước đó hắn nổi khùng giết người trên phố.
Từ Kiến Quân cười gượng nói: "Mấy tên du côn đó chết vẫn chưa hết tội, nhưng giết người ngay trên đường phố, việc này sẽ dẫn đến khủng hoảng xã hội đấy, sau này lão nhân gia ngài giết người có thể chọn nơi được không?"
Tiêu Trần không tiếp lời, cứ thế đi về phía cổng trường học.
Từ Kiến Quân vội vàng đuổi theo hắn, than khóc thảm thiết nói: "Không lẽ cậu cứ định nghênh ngang bước ra ngoài như vậy à?"
Tiêu Trần nhướng mày: "Sao thế có vấn đề ư?"
Từ Kiến Quân nhìn Tiêu Trần, cũng sắp tuôn trào nước mắt, chắc chắn không thể trêu chọc người trước mắt này được. Tuy nhiên để tổ tông này cứ ngông nghênh đi ra ngoài như thế, e rằng sau này dư luận xã hội có thể dìm chết bọn họ.

Bình Luận

0 Thảo luận