Thế thì chúng ta không có lý do gì để trốn tránh đám bà cô này nữa rồi, ha ha!" Tần Nhị cười sảng khoái.
"Được rồi, muội cứ đợi ở đây đã, ta đi tìm hiểu tình huống một chút xem sao." Hắn ta xoa xoa đầu cô gái, rất chi là vui vẻ lướt về phía gần căn nhà tranh kia.
...
"Ối ối, soái ca ngầu lòi, đổi phương hướng tí đi." giọng nói của Tiêu Trần nhân tính vang vọng trong hư không.
Tiêu Trần ma tính ôm lấy Tiêu Trần nhân tính, đổi cánh tay đã tê dại của mình.
Trên đường đi, Tiêu Trần ma tính đã có thêm mấy cái biệt danh. Soái ca gầu lòi này là cái mới nhất.
Tiêu Trần ma tính đã hoàn toàn chết lặng với mấy biệt danh này.
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ duỗi tay ra, Lưu Tô Minh Nguyệt đứng trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nhảy múa.
"Phù phù.." Tiêu Trần nhân tính phồng má, không ngừng thổi hơi.
Làn váy dài của Lưu Tô Minh Nguyệt bị thổi hất ngược lên.
"Anh làm gì thế? Tên dê già này."
Lưu Tô Minh Nguyệt đè mép váy xuống, khuôn mặt đỏ ửng như cà chua.
"Khửa khửa... màu trắng." Tiếng cười thô bỉ của Tiêu Trần nhân tính vang lên.
"Đáng ghét, em biết ngay mà, anh kêu người ta nhảy múa là không có gì tốt lành hết."
Lưu Tô Minh Nguyệt bĩu môi, nhảy lên đầu Tiêu Trần nhân tính, giật loạn tóc hắn.
Tiêu Trần nhân tính đau tới nỗi suýt thì ứa nước mắt.
"Đau đau đau... con nhãi này, nhẹ chút coi. Cô muốn làm tôi hói luôn hả?"
Tiêu Trần ma tính nhìn hai người này đùa giỡn, cảm thấy rất vô vị nên nhẹ nhàng phất tay.
Năm chữ nhỏ xuất hiện, nhảy nhảy nhót nhót bên cạnh hắn.
Tiêu Trần ma tính nhìn chằm chằm vào mấy chữ nhỏ này.
Bởi vì ngay khi vừa ra khỏi Bất Chu Giới, bọn chúng đã hoạt động vô cùng sôi nổi, giống như muốn nói với hắn điều gì đó.
Năm chữ nhỏ rất chi là vui vẻ, không ngừng đi tới đi lui trong hư không. Ngay sau đó, một bản tinh đồ tuyệt đẹp đã được hình thành trước mặt Tiêu Trần ma tính.
Tiêu Trần ma tính duỗi cánh tay phải nhợt nhạt của mình ra, năm chữ nhỏ lập tức mừng rỡ nhảy vào lòng bàn tay hắn, thân thể không ngừng vặn vẹo.
"Mấy đứa lại cảm nhận được vị trí của đồng bọn hả?"
Năm chữ nhỏ bắt đầu uốn éo từ phần giữa cơ thể, giống như một người đang gật đầu.
Tiêu Trần ma tính gật gật đầu, khắc bản tinh đồ kia vào tâm trí.
Tiêu Trần nhân tính cảm thấy khá là hứng thú, bèn nói đùa: "Thú vị ghê chứ, đám nhóc này còn có chức năng tìm đường tự động luôn à, lợi hại thật đấy."
Tiêu Trần ma tính ngẩng đầu nhìn khoảng không vô tận phía xa, hơi nhíu mày.
"Sao thế?" Tiêu Trần nhân tính tò mò hỏi.
"Lần này, vị trí mà tinh đồ hướng dẫn rất xa, hơn nữa cũng rất kỳ lạ." Tiêu Trần ma tính thấy hơi bực bội, gõ gõ vào đầu mình.
"Ở đâu? Ở đâu? Cốp, cốp!" Tiêu Trần nhân tính cũng tranh thủ gõ vào đầu hắn mấy lần
"Xuân Thu đại thế giới, Thu Hồng đại thế giới, Thương Long đại thế giới, chỗ nào cũng có chỉ dẫn."
Tiêu Trần ma tính kéo kéo cái 'nanh mèo' nhỏ của Tiêu Trần nhân tính, lại bắt đầu chơi tiếp.
"Bỏ cái tay ra cho ông! Nó là để ăn cơm đấy." Tiêu Trần nhân tính lắc lư cái đầu nhỏ của mình, ra sức giãy dụa.
"Trước tiên cứ đi luyện hóa những thứ này cho cậu đã, mấy chuyện còn lại nói sau!"
Tốc độ của Tiêu Trần ma tính lại tăng lên một chút.
"Móng heo lớn, tôi đói bụng rồi."
Chưa đi được bao lâu, Tiêu Trần nhân tính đã ra vẻ đáng thương nhìn Đại Ma Đầu nhà mình.
"Đói bụng à?"
Tiêu Trần ma tính dừng lại, có tí sửng sốt, rõ ràng là chưa kịp phản ứng.
Trong từ điển của Tiêu Trần ma tính không có từ đói này.
Tiêu Trần nhân tính che bụng, rơm rớm nước mắt nói: "Tôi là một người bình thường đấy. Cần phải ăn cơm í, nếu không sẽ chết đói mất!"
Tiêu Trần ma tính dừng lại nghĩ ngợi. Sau đó trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một mảnh gỗ đỏ thẫm, dày chừng 20cm.
"Nhánh cây Thiên Minh, cậu xem có thể nhai được không?" Tiêu Trần ma tính dùng giọng điệu rất nghiêm túc để nói về chuyện này.
"Phụt!"
Tiêu Trần nhân tính suýt thì phun máu, bùng nổ ngay tại chỗ.
Hắn cầm cầm mảnh gỗ, chọt vào miệng của Tiêu Trần ma tính, hung thần ác sát mà nói: "Đến đây, đến đây. Cậu diễn vở miệng rộng gặm thần mộc cho ông đây xem thử đi."
Đừng trách tại sao Tiêu Trần nhân tính lại tức giận như vậy. Thiên Minh thụ này là thứ kết tinh ra Tinh Huy Thần quả.
Tinh Huy Thần quả là gì chứ? Đó là thần vật có thể thay thế mặt trời đấy.
Thế mà con hàng này lại để cho một người bình thường như hắn đi gặm thần mộc có thể chịu được nhiệt độ siêu cao của mặt trời, đây không phải là muốn làm khó người ta thì gì?
Đừng nói con gà luộc Tiêu Trần nhân tính yếu ớt này không ăn nổi, cho dù là đại năng Thần Vô Chỉ Cảnh, dự là cắn một miếng thôi cũng rụng hết cả hàm răng
Hơn nữa, thứ này ăn được à?
"Răng rắc!" âm thanh giòn tan đột nhiên vang lên, não Tiêu Trần nhân tính chết máy tại chỗ.
"Rốp, rốp..." Một loạt tiếng nhai nuốt vang lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận