Lúc này trong vòng lửa lớn kia đã tụ tập một nhóm người lớn, đều là bị Tiêu Trần đá một đá vào.
"Sang một bên chơi đi." Tiêu Trần đá một đá văng ra mấy cái gia hỏa chiếm chỗ.
Tiêu Trần đặt ngang Lạc Huyền Tư trên mặt đất, một cỗ hỏa diễm màu xanh lam bay ra từ trên người Tiêu Trần.
Tiêu Trần cần phải tiến vào trong chỗ sâu thức hải của Lạc Huyền Tư, mang Lạc Huyền Tư về.
Vừa mới bị đoạt xá, chắc có lẽ bản ngã không biến mất nhanh như vậy.
Trong thức hải đen kịt, Tiêu Trần tìm một vòng lớn cũng không tìm được bóng dáng Lạc Huyền Tư.
Cái này làm cho đầu Tiêu Trần có chút đau, "Tiểu Lạc Lạc, Tiểu Tư Tư."
Tiêu Trần không ngừng hô hoán trong thức hải lạnh như băng.
"Rầm! Rầm!"
Một tiếng vang nhẹ nhàng xuất hiện trong lỗ tai Tiêu Trần, trong thức hải hắc ám xuất hiện một tia ánh sáng.
Một viên họa mi dồi dào sức sống trong thức hải.
Một cánh tay mảnh khảnh, đột nhiên xuất hiện, chặt chẽ bắt lấy viên hoạ mi kia.
Tiêu Trần tay mắt lanh lẹ bắt lấy cái tay kia, hỏa diễm màu xanh lam lập tức bọc nó lại.
"Đi nào." Tiêu Trần chợt dùng lực điên cuồng lôi kéo cái tay kia.
Một cô bé ôn nhu yếu ớt bị Tiêu Trần kéo ra ngoài từ trong bóng tối, cô bé nhìn Tiêu Trần mà rơi lệ đầy mặt.
Hỏa diễm màu xanh lam bay lên trong thức hải đen kịt, toàn bộ thức hải lập tức sáng như ban ngày.
"Bốp~!"
Tiêu Trần xoay người lại tát một cái vào mông đít cô bé, cười nói: "Lâu rồi không gặp, lớn lên xinh đẹp, đi thôi, theo tôi ra ngoài."
Cô bé lắc đầu, nước mắt dàn dụa, hình như cô bé cũng không muốn đi ra ngoài khỏi nơi này.
Tiêu Trần nhíu lông mày, một đá mạnh mẽ đạp xuống, hỏa diễm màu xanh lam từ dưới chân mãnh liệt lan tràn ra.
Một cánh cửa bằng hỏa diễm xuất hiện trước mắt, ngây ngốc ở chỗ này một hồi, tổn thương đối với thần hồn của Lạc Huyền Tư lại càng lớn.
Vốn thần hồn đã không được đầy đủ, nếu lại bị giày vò thêm, đoán chừng toàn bộ cơ thể cô ấy bị phế đi. Tiêu Trần ôm lấy cô bé, mạnh mẽ mang cô ấy ra khỏi nơi này.
"Ái chà chà." Tiêu Trần vỗ vỗ tay, trở lại hiện thực.
Lạc Huyền Tư hôn mê bất tỉnh như trước, Tiêu Trần lắc đầu, đứa nhỏ này cũng đáng thương, gặp đại kiếp nạn liên tiếp, thật sự là gặp vận đen tám đời.
Tiêu Trần cứu tỉnh Huyết Nương Tử vẫn còn hôn mê, giao Lạc Huyền Tư cho cô ta.
"Về sau đừng con mẹ nó nhảy lung tung khắp nơi, Băng Phách Tuyết Hoa Luân tôi truyền cho các cô chính là cơ duyên lớn nhất, còn cầu con bà nó mà cơ duyên!"
Tiêu Trần nhéo lỗ tai Huyết Nương Tử, hung dữ dặn dò.
"Đau, đau, đau..." Huyết Nương Tử đau đến mức chảy nước mắt, người này không biết thương hương tiếc ngọc hay sao?
"Nên cút đi cút ngay đi." Nói xong tử khí toàn thân Tiêu Trần tuôn ra, hung hăng nổ không khí trước người.
Một khe hở đen kịt xuất hiện, Tiêu Trần cứ thế mà đánh ra một lối đi ở trước mắt.
Một tay Tiêu Trần ôm lấy Lạc Huyền Tư Huyết Nương Tử nhét vào, bóng dáng hai người lập tức biến mất.
Thao tác liên tiếp này làm mọi người xem trợn mắt há mồm.
Nhìn mọi người sững sờ, Tiêu Trần trừng mắt: "Còn chưa cút, ở lại đây chuẩn bị lĩnh cơm hộp à?" (Hết đất diễn)
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, cứ chen lấn mà đi vào khe hở, thậm chí ngay cả nói một tiếng cám ơn cũng chẳng quan tâm nói.
Cuối cùng còn thừa lại một cô bé, cô bé ôm mèo béo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Tiêu Trần.
Hình như muốn nói chút gì đó, nhưng có vẻ bởi vì quá lo lắng, trên tay vô thức dùng lực.
Quýt béo đáng thương bị siết đến tròng mắt cũng lồi ra.
"Cô bé, cô chuẩn bị ghìm chết mèo nhà tôi rồi ăn lẩu sao?"
"A, à?" Cô bé vô thức buông tay ra, đưa quýt béo cho Tiêu Trần, há to miệng, cuối cùng lại chỉ nói ra hai chữ.
"Cám ơn."
"Đã xong thì mau trở về đi thôi, về sau đừng có mà không việc gì cứ chạy loạn." Tiêu Trần dặn dò một tiếng, đặt quýt béo trên bờ vai chính mình.
Cô bé có chút mất mát đi vào khe hở, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Tôi còn chưa biết tên của anh đấy?"
"Tiêu Đại Đầu."
Tiêu Trần lại đặt sư tử nhỏ đi trên vai, trong tay dắt theo linh hồn Chu Tước, đi vào trong đêm tối.
Thoạt nhìn hoàn toàn có chút phong phạm cao nhân.
"Tiêu Đại Đầu?" Cái tên kỳ cục thật, cô bé nói thầm một tiếng.
...
Tiêu Trần bắt đầu tại đi dạo trong di tích, Tiêu Trần không có gì hứng thú quá lớn đối với sinh linh chôn vùi tại đây.
Nhưng mà đối với sự tình đã từng phát sinh qua, thì vẫn có vài phần tò mò.
Tiêu Trần lảo đảo lắc lư mò mẫm đi dạo trong di tích.
Những quái vật kia trông thấy Tiêu Trần, cứ như trông thấy ôn thần, hốt hoảng chạy trốn, quả thực Tiêu Trần cứ như một thằng thủ lĩnh trong thôn.
"Nhóc con, mi là sinh linh bị chôn ở chỗ này lại sống lại?" Tiêu Trần giơ linh hồn Chu Tước lên hỏi.
"Không biết." m thanh thanh thúy như trẻ con vang lên trong đáy lòng Tiêu Trần.
"Vậy thì mi tên gì?"
"Không biết."
"Vậy vì sao mi xuất hiện ở chỗ này?"
"Không biết."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận