Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1260: Nhân tiện tu luyện (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Ầm!"
Lực lượng khổng lồ khiến Tiêu Trần đập vào trên góc rẽ của Hắc Sơn, cả người hắn đều bị khảm vào trong đó.
Lực va chạm cực lớn cộng với cơn đau dữ dội khiến Tiêu Trần suýt chút nữa ngất đi.
Huyết khí trên người Tiêu Trần điên cuồng lan tràn ra bảo vệ bụi ý thức thanh minh của Tiêu Trần.
Tiêu Trần giãy giụa bò ra ngoài, cắm bàn tay xương cốt trắng hếu vào trong Hắc Sơn, cố định thân thể chính mình, từng chút từng chút tiến lên phía trước.
Dựa vào lực lượng của Nghịch Phát Ma La, Tiêu Trần lao qua cái góc gió thổi lớn nhất, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Tiếng gió ở góc bên này đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn rợn người.
Vừa rồi sát phong xuyên qua mũ bảo hiểm rót vào nơi lộ ra hai mắt, mắt Tiêu Trần đã không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lại đau đớn kịch liệt.
Điều này không phải là không có lợi, ít nhất đau đớn có thể khiến Tiêu Trần duy trì sự tỉnh táo.
Dựa vào cảm giác của mình, Tiêu Trần từng chút một nhích thân thể trên vách núi đá.
Tiêu Trần đang tính toán các phép tính cộng trừ nhân chia trong đầu, bởi vì cơ thể đã quen với đau đớn, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ.
Làm thế nào để duy trì sự tỉnh táo, Tiêu Trần có nhiều kinh nghiệm lắm.
"1m... 2m... 10m... 100m... 1000m..."
Tiêu Trần không biết mình di chuyển bao lâu, cho đến khi tiếng gió bên tai hoàn toàn biến mất, mới hoàn toàn dừng lại.
Tiêu Trần nằm trên hồ lô, ném cái mũ bảo hiểm trên đầu xuống, thở ra một hơi dài đã kìm nén trong lồng ngực suốt bấy lâu.
Nhưng hơi thở lại chui thẳng ra từ cổ họng.
Bởi vì mắt bị mù, Tiêu Trần không thể nhìn thấy tình huống cơ thể của mình, chỉ có thể đoán chừng tất cả máu thịt trên cổ mình đều đã bị sát phong thổi bay.
Đúng lúc này, Lưu Tô Minh Nguyệt đã bò ra khỏi quần áo của Tiêu Trần, nhìn tình huống của Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt trợn mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù Lưu Tô Minh Nguyệt nhát gan, nhưng lập tức bị sợ choáng là bởi vì Tiêu Trần hiện tại thê thảm quá trời.
Bây giờ Tiêu Trần không có mắt, chỉ có hốc mắt trống rỗng.
Phần thịt trên mặt bị gió cạo nát vụn, phần thịt trên cổ về cơ bản đã biến mất, một phần khí quản cũng bị cạo đi, lộ ra da thịt đỏ tươi.
Tính bền dẻo của khí lực cương thi đối với sinh mệnh lực Tiêu Trần thực sự đáng kinh ngạc.
Nếu một người tu sĩ bình thường bị tổn thương như vậy thì đã chết ba đời rồi, nhưng Tiêu Trần vẫn có thể run rẩy hai cái.
Chẳng mấy chốc Lưu Tô Minh Nguyệt đã tỉnh lại, lấy ra ngọc Sơn Thần để chữa trị cho Tiêu Trần.
Cảm nhận được năng lượng của ngọc Sơn Thần, Tiêu Trần rốt cuộc cũng có thể di chuyển.
Bởi vì không có khí quản, Tiêu Trần không thể nói được, chỉ có thể phất phất tay ra hiệu cho Lưu Tô Minh Nguyệt ngừng điều trị cho mình.
Tiêu Trần lục lọi, móc ra một cái vạc lớn từ trong miệng con cá kỳ quái bên người, rồi bóp nát một hạt nước nhỏ.
Đột nhiên nước thuốc bỗng rót đầy một lọ.
Đây là thảo dược luyện thể của cảnh giới thứ hai võ phu do Tử Thần luyện chế cho Tiêu Trần, bởi vì không có tim Thương Lam nên chưa từng được sử dụng, vậy nên mới bảo quản theo cách này.
Tiêu Trần lấy ra quả cầu tim Thương Lam bị phong ấn, bóp nát rồi thả đóa hoa màu xanh lam vào bên trong.
Cảnh thứ hai là luyện thể, phải làm cho thân thể cứng cáp như kim cương, nên gọi là Kim Cương Biến.
Phương thức luyện thể Kim Cương Biến tàn nhẫn nhất chính là trực tiếp đập nát từng tấc xương thịt trên thân thể, sau đó dùng các loại thảo dược để khôi phục lại, làm như vậy để rèn luyện khí lực.
Bộ dáng như quỷ của Tiêu Trần bây giờ vừa vặn coi như là luyện thể.
Tiêu Trần chỉ chỉ vào cổ họng của mình, ra hiệu cho Lưu Tô Minh Nguyệt chữa trị tốt chỗ này.
Ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá lóe lên, Tiêu Trần cuối cùng cũng có thể nói.
"Minh Nguyệt giúp anh xem chừng nhé, có lẽ khoảng năm giờ tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, nhớ đừng ngủ quên đấy."
Tiêu Trần vui vẻ dặn dò đôi câu, cởi quần áo, nhảy thẳng vào.
Thân thể Tiêu Trần cũng thê thảm quá trời, bởi vì sát phong tràn vào trong cơ thể, trên người không có một chỗ nào nguyên vẹn cả.
Lưu Tô Minh Nguyệt bịt chặt miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Cả người Tiêu Trần đã ngâm vào trong cái vạc lớn.
"Huhu, yên tâm đi, Đại Đế ca ca, em nhất định sẽ không ngủ đâu." Lưu Tô Minh Nguyệt vừa nói vừa lau nước mắt.
Đóa hoa nhỏ màu xanh lam, lơ lửng trên mặt nước nước thuốc.
Một sợi tơ nhện dài hẹp màu xanh lam từ đóa hoa bay ra chui vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Máu thịt của Tiêu Trần bắt đầu hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hơn nữa trong máu thịt mới sinh ra, xen lẫn với sợi tơ nhện màu xanh lam bay ra từ tim Thương Lam.
Từng luồng hàn khí lạnh như băng bay ra từ tim Thương Lam, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Khi tơ nhện càng tăng lên, dần dần tim Thương Lam càng ngày càng nhỏ cho đến khi biến mất không còn thấy gì nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận