Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1031: Liên Thương Sinh (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Minh Nguyệt, rót chân nguyên vào con dao gọt trái cây này đi."
"Ừ." Lưu Tô Minh Nguyệt rót chân nguyên của mình vào dao gọt trái cây.
Dao gọt trái cây xinh xắn bỗng nhiên xảy ra biến hóa kinh người.
Thân đao nhanh chóng kéo dài, từng hoa văn quỷ dị không ngừng xuất hiện trên thân đao.
Cuối cùng một thanh hiệp đao gần hai mét xuất hiện trong tay Tiêu Trần.
Thân đao hiện lên màu vàng đất quỷ dị, mang theo sát ý lạnh như băng.
Tiêu Trần cười cười, nắm đao, tim của hắn liền yên tâm lại.
"Cây đao này, thực ra có một câu chuyện."
Tiêu Trần lâu rồi không sờ đao, lúc này đột nhiên trở nên hăng hái.
Lúc này vết nứt màu đen trên người giống như cũng lấp lánh ánh sáng.
"Tương truyền, chủ nhân ban đầu là vị đại sư Lạc Dương, lúc đao thành, thiên địa nổ tung, một mảnh lục địa bị vỡ nát."
"Đao này còn có tên là Bất Tường Chi Nhạn, vừa xuất thế đã lấy hàng tỉ sinh linh của một mảnh lục địa làm tế phẩm."
"Đao thành rồi đã không có cách nào phá hủy, đại sư thương hại chúng sinh nên lấy thân phong ấn đao, cuối cùng cây đao này trở thành một thanh đao không có cách nào giết người, cho nên nó có tên là Liên Thương Sinh."
Tiêu Trần dùng tay tràn đầy vết rách nặng nề xẹt qua lưỡi đao sắc bén.
Kỳ quái là, lưỡi đao nhìn như sắc bén nhưng không cắt được da Tiêu Trần.
"Trước khi chạm mặt vợ cả của Long nhi, tôi vẫn luôn tìm kiếm cây đao này, không ngờ rằng cây đao này lại rơi vào trong tay lão ba vợ."
"Lão ba vợ keo kiệt, đánh chết cũng không chịu cho tôi, nói cái gì mà cây đao này quá không rõ, nếu như giải phong ấn sẽ máu chảy thành sông, biến thành Sát Thương Sinh."
Tiêu Trần tưởng nhớ đầy mắt, giống như đang nhớ lại đoạn thời gian tươi đẹp.
Hắc Phong đầy đầu mồ hôi lạnh: "Trần huynh đệ anh cũng đừng làm màu nữa, anh xem anh là người kiểu gì."
"A phì." Tiêu Trần liếc mắt: "Anh biết cái gì, trong chốc lát làm màu được thì vẫn thoải mái, vẫn làm màu vẫn thoải mái."
Tiêu Trần 'giả vờ giả vịt' giơ Thương Sinh Liên dài hơn mình một khúc lớn, vọt vào.
Ba tên kia dở khóc dở cười.
Giống như Tiêu Trần cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều là dáng vẻ này.
Dạo chơi nhân gian, coi nhẹ tất cả, gồm cả sống chết.
Nhưng mà Tiêu Trần như vậy, cũng chỉ có để cho bọn họ an lòng và vui vẻ.
Trong hang động yên tĩnh tỏa ra từng đốm huỳnh quang.
Những cây nấm nhỏ kia toát lên một vẻ đẹp kinh người.
Tiêu Trần vừa tiến vào hang động, lông tơ khắp người bỗng dựng đứng cả lên.
Giờ phút này, dường như vô số vết thương trên người hắn cũng phát ra tiếng ken két.
"Có cái gì ý." Tiêu Trần chẳng những không sợ mà còn lấy làm mừng.
Chỉ cần có sinh vật sống thì lý luận của Hắc Phong có khả năng sẽ được thành lập, nếu vậy xác suất tìm được thuốc giải sẽ rất cao.
Ba người đứng ngoài hang động cũng cảm nhận được áp lực kinh khủng kia.
Bọn họ nhìn chằm chằm khu vực xung quanh Tiêu Trần chẳng buồn chớp mắt, quan sát động tĩnh xung quanh cho Tiêu Trần.
Võ Vô Địch không dám thở mạnh, chuẩn bị tùy thời kéo Trần Ca Nhi chạy trốn.
Dưới áp lực nghẹt thở, Tiêu Trần xoay một vòng nhưng lại không phát hiện được gì.
Tiêu Trần thấy hơi quỷ dị, hang động này cũng chỉ có rộng chừng này, sao lại không tìm được nhỉ?
"Chậc chậc chậc chó con lại đây." Tiêu Trần liếc mắt nhìn, hướng về phía không khí phát ra tiếng gọi chó.
Ba người đứng ngoài mồ hôi đầy đầu, giờ là lúc nào rồi mà còn tâm trạng để đùa?
"Cẩn thận" Đúng lúc này Võ Vô Địch hét lớn một tiếng.
Lông tơ khắp người Tiêu Trần đột nhiên dựng thẳng, cảm giác khủng hoảng cực lớn truyền đến từ sau lưng hắn.
Trường đao trong tay Tiêu Trần kéo lùi cực nhanh.
"Uỳnh"
Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên.
Sức mạnh cường đại trực tiếp đánh bay Tiêu Trần.
Bàn tay Tiêu Trần tê dại, cảm giác như thể chém phải một khối sắt cứng.
"Nhìn thấy là cái gì chưa?" Tiêu Trần vẩy vẩy bàn tay hơi tê dại, nhìn hang động trống không hỏi.
Hắc Phong và Lưu Tô Minh Nguyệt lắc đầu lia lịa, mỗi Võ Vô Địch mắt sắc như dao.
"Chui ra từ trong vách động, động tác nhanh quá tôi không nhìn rõ, chắc là một loại quái vật thuộc tính thổ có thể di chuyển tự do trong nham thạch."
Võ Vô Địch nói lại những gì anh ta phân tích được với Tiêu Trần.
"Động tác của nó nhanh tới mức nào?" Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, cơ thể của mình càng ngày càng kém.
Một số vùng da bắt đầu bong tróc rồi.
"Nhanh gấp hai lần tốc độ phi kiếm của kiếm tu cảnh giới Yên Diệt." Võ Vô Địch đánh giá tốc độ của thứ quỷ quái hồi nãy một lát rồi nói ra một đáp án rất gay go.
Tốc độ phi kiếm vốn dĩ đã cực nhanh, càng đừng nói là phi kiếm của kiếm tu đã bước vào Thần Đạo tam cảnh.
Mà tốc độ của quái vật này lại còn nhanh gấp hai lần tốc độ phi kiếm của kiếm tu cảnh giới Yên Diệt, nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.
Hơn nữa xét từ lực va chạm lúc nãy, sức mạnh của quái vật này chỉ sợ cũng cực kỳ khủng bố.

Bình Luận

0 Thảo luận