Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1442: Loạn cục (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Trong giới tu hành, vì một món bảo vật mà đưa tới huyết án thì chỗ nào cũng có.
Máu chảy thành sông, thậm chí bị diệt toàn tộc cũng không phải số ít, loại chuyện như vậy quá bình thường, bình thường đến giống như trên đường có xe tông vào đuôi xe.
"Vì sao?" Tiếu Sương ngồi trên băng ghế nhỏ ở bên cạnh, hơi giật mình đờ ra.
"Cái gì vì sao?" Tiêu Trần nắn khuôn mặt Lưu Tô Minh Nguyệt hỏi.
"Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?"
Tiêu Trần cười cười: "Tôi nói tôi chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì, cô có tin không?"
Đương nhiên Tiếu Sương không tin.
Che chở một người có chìa khoá bảo tàng Thần Vương, chỉ là vì buồn chán, sợ rằng người có chút đầu óc đều sẽ không tin.
Nhưng Tiêu Trần thật sự chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì mà thôi.
Cố gắng tìm nguyên nhân, cũng có thể tìm một chút, Tiêu Trần vừa nhìn thấy Tiếu Sương, cũng nhớ tới sát thủ Dạ.
Hai người bọn họ là người hoàn toàn khác biệt, Dạ vĩnh viễn mang vẻ mặt tươi cười, mà chân mày Tiếu Sương vĩnh viễn mang theo lo lắng.
Nhưng hai người bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là làm sát thủ, nhưng bọn họ đều chưa từng giết người.
Sau đó bầu không khí rơi vào trong im lặng, chỉ có trong rừng trúc cách đó không xa thỉnh thoảng chuyển động sinh ra một vài tiếng xào xạc.
Không biết Tiêu Trần đã ngủ từ khi nào, Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên ngực Tiêu Trần, cùng Tiếu Sương hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Tiểu tử kia, giúp tôi nói cảm ơn với cậu ấy." Tiếu Sương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng mới vừa đi chưa được hai bước, giọng Tiêu Trần lười biếng truyền vào trong tai cô ta.
"Tính khí của tôi không tốt lắm, nếu như cô muốn đi, tôi không ngại để người ta cắt đứt chân của cô, trói cô ở chỗ này."
Bóng dáng Mặc Nham từ từ đi ra từ trong rừng trúc, áp lực giống như núi cao, làm cho sắc mặt Tiếu Sương rất là xấu xí.
"Sát thủ cũng không thích hợp tác chiến chính diện, mặc dù cô khôi phục thực lực ẩn núp về cũng không đánh lại to con, ngoan, đợi ở nơi này đi, bảo vệ cho cô bình an."
Tiêu Trần nói, đổi một tư thế tiếp tục ngủ, Lưu Tô Minh Nguyệt xui xẻo, lập tức lộn xuống mặt đất.
Tiếu Sương bất đắc dĩ quay trở về, ngồi bên người Tiêu Trần, lẩm bẩm nói: "Cậu biết mà, tôi vẫn đợi ở chỗ này thì rất nhiều người sẽ chết, tôi không muốn liên lụy người nào nữa."
Giọng Tiếu Sương có chút khàn khàn.
Tiêu Trần không tiếp lời, chỉ có tiếng ngáy đều đều truyền đến.
Khi tỉnh dậy, Tiếu Sương ngồi ngẩn người ở nơi đó như trước, chỉ là bên cạnh cô ta sinh ra hai người, Nhan Tử Ninh và Các chủ Tỏa Yên các.
Nhìn thấy Tiêu Trần đã dậy, Các chủ kéo Tiếu Sương nói với Tiêu Trần rằng: "Tiểu tử kia tôi mang người đi trước."
"Mặc Nham." Tiêu Trần nhàn nhạt hô một tiếng, Mặc Nham đi ra từ trong rừng trúc, chặn đường nhỏ.
Nhan Tử Ninh nhẹ nhíu mày: "Tiểu tử kia, chuyện cậu muốn giữ Tiếu Sương ở bên người, Phượng Hà đã nói cho tôi biết, chuyện này không thể được."
"Sao không được?" Giọng Tiêu Trần đột nhiên cao lên.
Nhan Tử Ninh lắc đầu nói: "Tiếu Sương ở chỗ này, sớm muộn cũng sẽ bị người ta biết, cậu phải hiểu được, vì bảo tàng Thần Vương, chuyện gì những người đó cũng đều có thể làm được. Hơn nữa nơi này là trung tâm đầu thuyền, tất cả xung quanh đều là Vô Chỉ Cảnh, đợi ở chỗ này quá nguy hiểm."
"Tôi đã hứa với cô nương này, trước khi cô ta xuống thuyền phải ở trong phạm vi tầm mắt của tôi, đến tình trạng này của tôi, một cam kết có ảnh hưởng cực kỳ lớn, tôi sẽ không để cho Tiếu Sương cô nương rời khỏi bên cạnh tôi." Thái độ Tiêu Trần rất là cứng rắn.
"Tiểu tử kia cậu cần gì phải vậy chứ, đặt mình vào hiểm cảnh, mang Tiếu Sương đi, chúng tôi nhất định sẽ phụ trách an nguy của cô ta, dù sao bây giờ cô ta vẫn còn là người của Tỏa Yên các tôi." Các chủ tận tình khuyên nhủ.
"Không cần nói, yên tâm đi không có ai xảy ra chuyện gì, các cô vẫn nên giải quyết sự tình trên thuyền cho tốt."
Tiêu Trần nói, kéo Tiếu Sương qua, đi theo đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, biến mất trong ánh mắt của hai người.
Nhan Tử Ninh trầm mặc một hồi: "Để cho hai vị cung phụng qua đây, bảo vệ tốt nơi đây."
Khuôn mặt Các chủ ưu sầu: "Hiện tại người trên thuyền, vì chuyện chìa khóa bảo tàng Thần Vương đều mang lòng xấu. Rất nhiều người cũng bắt đầu liên hợp lại, thậm chí có vài vị Vô Chỉ Cảnh cũng tham dự ở trong đó, hiện tại điều người của chúng ta đến nơi đây, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."
"Yên tâm, chỉ cần có mặt già nua kia treo ở phía sau, bọn họ sẽ không dám tùy ý động thủ."
Nhan Tử Ninh lắc đầu nói tiếp: "Lo lắng của tôi là có người tiết lộ tin tức chìa khóa bảo tàng Thần Vương ra ngoài, dẫn tới tên kinh khủng hơn."
Sắc mặt Các chủ thay đổi, loại chuyện như vậy rất có khả năng sẽ xảy ra, có vài người ước gì quấy nước thật đục, dễ đục nước béo cò.

Bình Luận

0 Thảo luận