Nam Cung Thiên Ninh thận trọng gật đầu, đột nhiên bái một cái thật sâu với Tiêu Trần.
Tiếp đó ôn hòa nói: "Tại hạ cả gan hỏi cô nương một câu, không biết cô nương có hình ảnh công tử khác ở trong lòng hay không. Chuyện tình cảm, tại hạ không dám đùa, nếu như cô nương không phải lương nhân của tôi, tại hạ tất nhiên là không quấy rầy nữa, nếu như có điều mạo phạm, mong rằng cô nương thứ lỗi nhiều hơn, lần này cám ơn cô nương trước!"
Tiêu Trần trong nháy mắt bị kinh ngạc, con mẹ nó cậu tán tỉnh cô nương trực tiếp như vậy sao?
"Cậu muốn làm gì? Cái đồ lãng tử này." Lúc này u Dương Đức xông ra, chắn trước mặt Tiêu Trần.
Nam Cung Thiên Ninh nhíu mày: "Vị này, việc của tôi cùng với vị cô nương này, dường như không có liên quan tới cậu! ?"
"Không có liên quan tới tôi?" u Dương Đức cười lạnh một tiếng, "Tiêu cô nương chính là người bản công tử coi trọng, cậu cũng không đi hỏi thăm một chút, u Dương Đức tôi là..."
"Chát~" u Dương Đức còn chưa nói hết lời, đã bị Tiêu Trần tát bay.
"Bà nội nhà mày muốn ăn rắm à, mày nhìn trúng thì là của mày? Mẹ, ông đây còn coi trọng quả cầu nhỏ phong ấn của đại ma đầu, mẹ nó có phải cũng cho tôi không?"
Tiêu Trần thật sự không biết trong đầu người này chứa thứ gì.
"Tiêu cô nương, chúng ta đã quen nhau trước, lại còn đồng sinh cộng tử, cô cũng không thể đáp ứng người này được!"
u Dương Đức nước mắt nước mũi đầm đìa vọt tới, khóc thật là thương tâm!
"Cô nương đây là chuyện cả đời, mong ngài cân nhắc chu toàn." Nam Cung Thiên Ninh bái một cái với Tiêu Trần, về gian phòng của mình.
"Phi, còn muốn cạnh tranh nữ nhân cùng ông đây, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem đức hạnh của mình." u Dương Đức nhìn bóng lưng của Nam Cung Thiên Ninh, vẻ mặt khinh thường.
"Con mẹ nó mày cũng không phải thứ tốt gì." Tiêu Trần lại một chân đạp bay u Dương Đức.
"Để mắt tới cửa, nếu còn ai dám tới, trực tiếp đánh chết."
"Đã rõ." Mặc Nham đặt mông ngồi ở trước cửa, con mắt màu vàng đất một mạch nhìn chằm chằm u Dương Đức.
u Dương Đức bị nhìn toàn thân nổi da gà.
Tiêu Trần trở về nhà đánh Vương Bát quyền một lần, sau đó ngủ say như chết, cho đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Nhìn màn trời mông lung ngoài cửa sổ, trời thế mà lại mưa.
"Em đúng là biết tìm chỗ." Tiêu Trần nắm lấy Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ khig khì ở trên ngực của mình, đặt lên trên đầu mình.
"Tiểu gia hỏa, ngày hôm qua ngủ ngon không?"
Mới vừa rửa mặt xong tất, Phượng Hà đưa bữa sáng tới.
Nhìn giầy thêu trên chân của Tiêu Trần, còn có dáng vẻ mưa hoa lượn quanh, Phượng Hà mắt đầy kinh diễm.
Lại nhìn cửa đối diện, Phượng Hà dường như hiểu cái gì đó.
Phượng Hà che miệng cười, trêu chọc nói: "Nam Cung Thiên Ninh này, chính là nam nhân tốt hiếm có, bất luận gia thế vẫn là nhân phẩm đều hàng đầu. Tiểu gia hỏa nhất định phải nắm chắc đấy, qua lần này không còn cơ hội nào đâu!"
"Khụ khụ." Tiêu Trần suýt chút nữa bị sặc chết.
Nhìn bộ dạng Tiêu Trần bối rối, Phượng Hà cười run rẩy hết cả người.
Cười đủ rồi, cô đưa cho Tiêu Trần một ô giấy dầu màu đỏ.
"Gì vậy?"
"Ngày hôm nay có một buổi đấu giá, nếu như rảnh rỗi buồn chán anh cậu thể đi nhìn." Phượng Hà cười híp mắt nói.
"Không đi, không biết đường." Tiêu Trần không chút do dự lắc đầu.
Phượng Hà cười nói: "Nam Cung công tử đối diện biết, cậu có thể đi cùng với hắn ta, thật ra cũng không cần phải chọn hắn ta, ở trong nhà lầu này, tùy tiện chọn một công tử, bọn họ đều hẳn là vô cùng cam tâm tình nguyện dẫn cậu đi."
"Cô lắm chuyện thật." Tiêu Trần kiên quyết lắc đầu.
"Tùy tiện, đi nhìn một chút cũng được, lần này có rất nhiều đồ tốt, còn có rất nhiều công tử." Phượng Hà trêu đùa hai câu rồi vội vàng đi.
Cơm nước xong, nhìn ô giấy dầu màu đỏ, Tiêu Trần bỗng nhiên hứng thú, lại muốn đi ra ngoài một chút.
"Đi một chút đi, tỷ tỷ mang mấy người đi dạo phố." Tiêu Trần vui vẻ cầm ô lên.
"Chết tiệt, tại sao là tỷ tỷ?" Trong lòng Tiêu Trần rít gào, mình hình như càng ngày càng lún sâu vào vai nữ tính này, càng ngày càng sâu, càng ngày càng thành thạo.
"Được, được, chúng ta đi mua đồ ăn ngon!" Lưu Tô Minh Nguyệt lấy chiếc dù nhỏ của bản thân ra, vui vẻ bay.
"Em trừ ăn ra, còn có thể làm gì khác không?" Tiêu Trần bị người này làm tức cười.
Lưu Tô Minh Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó chăm chú lắc đầu.
"Được rồi, anh thắng."
Lúc này Liên Thương Sinh đu đưa đi tới bên cạnh Tiêu Trần.
Cuồng Dạ theo Liên Thương Sinh chạy ra, làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần bất đắc dĩ gật đầu, ý bảo Cuồng Dạ đi theo mình.
Cuồng Dạ cười vui vẻ, chỉ là một bộ dạng mặt quỷ dử tợn, cười rộ lên thật sự là không dám để cho người khen tặng.
Tiêu Trần phát hiện người này thật ra rất đơn thuần, đơn thuần ác.
Hơn nữa con hàng này vừa sinh ra đã bị phong ấn, nó lúc đầu không hề làm gì cả, đã bị phong ấn vô số năm, ngẫm lại thật ra là đáng thương.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận