Tiêu Trần giật giật mí mắt: "Cô... con mẹ nó tại sao lại coi trọng tôi vậy? Trên đời này có hàng vạn đàn ông, mặc dù không nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng cũng không phải là không có, cô kiên nhẫn chút tìm xem, nói không chừng vận mệnh tốt có thể sẽ tìm được."
Tiêu Trần không biết xấu hổ, tự khen bản thân không chút khách khí.
"Tôi thích cậu vì tinh thần không biết xấu hổ này, những tên kia nào có người nào thú vị như cậu, bọn họ thấy tôi cũng không dám ngẩng đầu, chớ đừng nhắc tới nói chuyện với tôi." Hồng Liên có chút bất đắc dĩ buông tay.
Tiêu Trần cảm thấy tình tiết này sao máu chó thế, cứ như là tổng tài bá đạo yêu tôi.
Chỉ là tổng tài bá đạo biến thành phụ nữ, còn mình trở thành "Cô bé lọ lem".
Đương nhiên Tiêu Trần không thể nào cùng Hồng Liên đi thiên cung quỷ gì đó, thế nhưng Hồng Liên lại giống như thuốc cao bôi trên da chó.
Suy nghĩ một lát, Tiêu Trần trợn trắng mắt ngồi trên hồ lô lớn bay về phía Tuyết Quốc.
"Đừng có bày trò gì đấy, chọc tới tôi ngay cả cô tôi cũng đánh chết."
"Hì hì, tôi thích bộ dạng khoác lác tự nhiên này của cậu." Hồng Liên đứng lên, nhảy đến trước mặt Tiêu Trần, thế mà lại đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm của Tiêu Trần một cái, bộ dạng lưu manh.
"Không biết xấu hổ, cái đồ lưu manh." Đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt ló ra từ trong ngực của Tiêu Trần, hung tợn nhìn Hồng Liên.
"Tiểu tinh linh, thật xinh đẹp, tới chơi với chị nào!" Hồng Liên nhìn thấy Lưu Tô Minh Nguyệt, đôi mắt lấp lánh những vì sao nhỏ, bộ dạng lòng thiếu nữ nhộn nhạo.
Tiêu Trần thực sự không nhìn thấu được bà cô này, hiện tại dáng vẻ ngây thơ ấy không giống như là giả vờ, thế nhưng bộ dạng như thế này, làm sao có thể trở thành Trưởng lão chấp pháp.
"Hừm, cái đồ lưu manh, tôi mới không cần đấy." Lưu Tô Minh Nguyệt vung quả đấm nhỏ, dáng vẻ tức giận.
"Không đi theo chơi với tôi, ta sẽ hôn hắn đấy." Hồng Liên hôn cái chẹp lên mặt của Tiêu Trần một cái, nhíu mày khiêu khích Lưu Tô Minh Nguyệt.
Tiêu Trần ghét bỏ xoa mặt, bà cô này sống tới ngày nay vẫn chưa bị người đánh chết, coi như là một cái kỳ tích.
"Sắc lang, lưu manh, vô sỉ, hạ lưu."
Tiêu Trần không sao cả, bị hôn một cái thì hôn thôi, thế nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt lại không chịu.
Cô nhe răng ra vọt tới, cắn một cái ở trên lỗ tai của Hồng Liên.
Hai người này làm ầm làm ĩ ở trên hồ lô lớn.
Tuyết Quốc rất nhanh đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiêu Trần, vòng tròn to lớn kia, cứ như vậy lẳng lặng trôi lơ lửng ở trên không trung.
"Muốn chết à, dựa sang một bên coi." Hồng Liên xoa lỗ tai của mình, chỉ bên cạnh.
"Để làm gì?" Tiêu Trần bất mãn lầm bầm một câu, tìm kiếm bóng dáng của Hàn Tử Kỳ dưới màn trận pháp màu vàng kia của Tuyết Quốc.
"Bạch Thường cũng không dễ tính như tôi đâu, nhỡ cô ta phát hiện, có khi cậu sẽ không chạy được, ôi chao, con bé này cô là chó à."
Hồng Liên vừa nói vừa kéo Lưu Tô Minh Nguyệt đang cắn lấy cổ của mình.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút, mình chỉ là đến tìm Hàn Tử Kỳ, ân oán giữa các cô, mình cũng không có liên quan gì, không đáng xúc phạm người nào.
Tiêu Trần lái hồ lô lớn, bay về phía xa, thế nhưng dường như cả Tuyết Quốc đều bị trận pháp bao phủ, không tìm được phương hướng đi vào.
Tiêu Trần không biết phải làm sao chỉ có thể mang hồ lô lớn đứng ở dưới thành tường rất xa, chờ Hàn Tử Kỳ xuất hiện.
"Hây hây hây." Lưu Tô Minh Nguyệt lấy ra một roi da nhỏ từ trong người, điên cuồng quất về phía Hồng Liên.
"Pháp khí thật là mạnh." Hồng Liên tò mò dùng hai ngón tay kẹp lấy roi da, đứng lên dò xét cẩn thận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ bừng, không có cách nào rút roi da từ giữa hai ngón tay của Hồng Liên ra được.
"Từ bỏ." Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận buông tay, lại lấy ra một con ngựa gỗ nhỏ.
Cô nhóc cưỡi ở trên ngựa gỗ, xông về phía Hồng Liên.
"Lại là một món đồ khác." Đầu Hồng Liên đầy vạch đen.
Pháp khí loại cấp bậc này, mặc dù Thần Vô Chỉ Cảnh như cô không cần đến, thế nhưng tu sĩ từ Thần Vô Chỉ Cảnh trở xuống tuyệt đối sẽ tranh đoạt đến vỡ đầu.
Cô nhóc này, dường như hoàn toàn không biết sử dụng, chẳng qua chỉ coi những pháp khí này như món đồ chơi.
"Đừng làm phiền, cô còn nhỏ quá!" Tiêu Trần bắt đầu nắm Lưu Tô Minh Nguyệt, thả cô lên trên đầu mình.
Túi Bách Bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt cũng không thiếu pháp bảo cao cấp, cho dù là Thần Vô Chỉ Cảnh nhìn thấy đoán chừng cũng sẽ động tâm.
Tiêu Trần cũng không thể xác định, Hồng Liên sau khi nhìn thấy sẽ không nảy ra suy nghĩ ra tay giết người đoạt bảo.
Dù sao loại chuyện như vậy, chỉ là chuyện bình thường nhất trong giới tu hành.
"Hừ!" Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận kéo tóc của Tiêu Trần.
Hồng Liên đưa roi da nhỏ cho Lưu Tô Minh Nguyệt, cười híp mắt nói: "Trả lại cho cô, sau này đừng lấy ra bừa bãi, không phải ai cũng đều tốt bụng giống như tôi đâu nhé."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận