Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 806: Đại Phế Tích (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Nhãi ranh thì biết cái gì, không biết nghe cái tên đó từ đâu ra, dám khoe khoang trước mặt tôi?"
Kiếm Chủ bất mãn vươn tay muốn đẩy Tiêu Trần, nhưng cảm nhận được ánh mắt giết người của người phụ nữ, lại hậm hực rút tay lại.
Tiêu Trần nhún nhún vai: "Không thích nói thì thôi, cái chỗ rách nát mà cũng muốn che giấu."
Kiếm Chủ liếc mắt, quả nhiên thằng nhãi này nghe từ tin vỉa hè, thậm chí còn không biết ý nghĩa tồn tại của Đại Phế Tích.
"Các người thích đi đâu thì đi, dù sao đừng tới lượn lờ trước mặt tôi là được." Tiêu Trần lảo đảo đi về phía đám người Long Dược Thiên.
Nhìn Tiêu Trần, sắc mặt đám người Long Dược Thiên thay đổi lần nữa, lúc thì xanh, lúc thì trắng, sắp vượt qua tắc kè hoa rồi.
Bọn họ vô cùng sợ hãi, nhưng không dám nhúc nhích di chuyển.
Bởi vì người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp kia thực sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức vượt khỏi tầm nhận thức của họ.
Tiêu Trần đang bước đi, thân thể chợt nhẹ bẫng, lại bị người phụ nữ bế lên.
Nhìn cảnh này, đám người Long Dược đều ôm tim, thả lỏng một chút.
Tiêu Trần một đầu hắc tuyến: "Cô bị nghiện ôm phải không?"
"Ta phải đi, có lẽ sẽ không thể trở về được, con phải sống tốt nhé."
Tâm trạng người phụ nữ có chút thương cảm, mang đậm cảm giác không nỡ sâu sắc.
Tiêu Trần cũng có một cảm giác kỳ lạ, giống như người thân sắp rời xa mình vậy, cảm giác máu mủ tình thâm này thực sự quá đột ngột.
Chính xác mà nói, hắn mới chỉ gặp mặt cô ta lần thứ hai, sao lại có cảm giác này được?
"Ôi chao!" Tiêu Trần kéo kéo mái tóc dài của người phụ nữ nói: "Không nỡ đâu, đừng đi mà, tại sao phải đi lâu thế, phải không?"
Người phụ nữ mỉm cười, Kiếm Chủ bên cạnh nhìn thấy nước miếng suýt chút nữa trào ra.
Nói thật, đời này Kiếm Chủ chưa bao giờ nhìn thấy cô ta cười, hôm nay xem như đã mở mang tầm mắt.
"Có một số việc là không thể tránh khỏi. Đến khi con có thực lực của chúng ta, đương nhiên sẽ hiểu."
Người phụ nữ nói xong, nhẹ nhàng áp trán vào Tiêu Trần, như thể nói lời tạm biệt cuối cùng.
Vẻ không nỡ này cũng lây sang cả Tiêu Trần, Tiêu Trần nhất thời cũng trầm mặc.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Cho dù bạn có mạnh mẽ đến đâu, cũng nhất định phải làm điều gì đó, cho dù bạn có muốn hay không.
Đây dường như là một loại số mệnh, do trời không do mình.
Tiêu Trần dùng bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt người phụ nữ lên.
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia, Tiêu Trần nhẹ giọng nói: "Vậy cô đi Đại Phế Tích chờ tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ tới đón cô."
Lời nói này như là đang nói với người nhà, mấy ngày nữa con sẽ về nhà, nhớ nấu một món gì đó thật ngon đó, tự nhiên như thế.
Người phụ nữ lại mỉm cười nhưng không trả lời, đặt Tiêu Trần xuống.
Cô ta ngẩng đầu nhìn cổ cung lơ lửng trên bầu trời, gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lại.
Từng gợn sóng trắng bạc rung động tuôn ra từ người cô ta.
Kiếm Chủ đột nhiên đứng chặn trước mặt người phụ nữ, giọng điệu ngưng trọng nói: "Huyên Huyên, cô không thể phong ấn Bàn Cổ cung, cây cung này mang theo quá nhiều thứ. Nếu phong ấn sẽ khiến cho thể xác Bàn Cổ đại thần để lại xảy ra vấn đề. Hơn nữa, người truyền thừa của Bàn Cổ cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Cây cung này sẽ uy hiếp con tôi." Nữ tử không có ý định dừng lại.
Lúc này, Bàn Cổ cung đột nhiên rung động mãnh liệt, dường như cảm nhận được ác ý của người phụ nữ.
Bàn Cổ cung nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một điểm tinh quang lao thẳng về phía Thủy Sanh Sanh ở phía dưới.
"Muốn chạy à?" Bóng dáng người phụ nữ ầm ầm nổ tung rồi biến mất tại chỗ.
"Không thể." Thanh kiếm mẻ bên cạnh Kiếm Chủ kịch liệt rung lên.
Từng lường kiếm khí sáng chói đến cực điểm đột nhiên xuất hiện, bao phủ toàn bộ không gian.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của Kiếm Chủ cũng biến mất.
"Huyên Huyên, không thể như vậy được. Mỗi người truyền thừa đều có cơ duyên của mình. Nếu cô trực tiếp phong ấn Bàn Cổ cung, sẽ khiến cho người truyền thừa của đại thần mãi mãi không thoát thân được."
Kiếm Chủ đứng chặn trước mặt người phụ nữ, thanh kiếm mẻ chắn ngang trước người.
"Cút." Cô ta lạnh lùng phun ra một chữ.
"Bùm!"
Người phụ nữ vươn bàn tay có vẻ trắng nõn và yếu ớt của mình đấm một quyền vào thanh kiếm mẻ của Kiếm Chủ.
Kiếm và nắm đấm va chạm.
Không gian bị bao phủ giam cầm bởi kiếm khí của Kiếm Chủ, chấn động dữ dội.
Một khe hở hẹp dài màu đen không ngừng lan rộng tại điểm tiếp xúc giữa nắm đấm và thanh kiếm mẻ.
"Răng rắc, răng rắc."
Từng âm thanh giống như tiếng kính vỡ không ngừng truyền ra trong không khí.
"Oành!"
Sắc mặt Kiếm Chủ trở nên vô cùng khó coi, sau đó cả người bay ra ngoài giống như sao băng.
"Rầm!"
Kiếm Chủ va chạm với vách ngăn kiếm khí mà gã bố trí, kiếm khí không ngừng rạn nứt mở ra.
"Oh oh oh..."
Toàn bộ cơ thể của Kiếm Chủ giống như một quả bóng, bật qua bật lại trong bình chướng kiếm khí.

Bình Luận

0 Thảo luận