Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1742: Chém chết ngươi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Nhìn vẻ mặt hèn hạ của Tiêu Trần, sắc mặt của Nam Cung Thiêm Hương ngày càng chán nản thêm, cái gì gọi là tuyệt vọng, cái này gọi là tuyệt vọng.
Nam Cung Thiêm Hương cho là có người đi ra, có thể ngăn cản Lạc Dương, ít nhất có thể đủ để cho mình an tâm chết đi, thế nhưng bây giờ xem ra, e rằng chẳng qua là cá mè một lứa mà thôi.
"A! Chạch chạch chạch chạch chạch..."
Ngay khi đầu lưỡi của Tiêu Trần chuẩn bị chạm lên mặt Nam Cung Thiêm Hương, Lưu Tô Minh Nguyệt ở trong ngực Tiêu Trần đột nhiên nhảy ra ngoài, một quyền nhỏ với vận tốc ánh sáng đánh vào trên càm của Tiêu Trần.
"Tôi..."
Tiêu Trần còn chưa nói hết lời, cả người như tên lửa, bị đánh bay thẳng lên bầu trời.
Nhìn Tiêu Trần biến mất ở trên bầu trời giống như sao băng, mọi người nhìn không nói ra lời, đây là chuyện gì xảy ra? Khí lực này cũng quá kinh khủng đi.
"Lão sắc lang, đồ lưu manh." Cả khuôn mặt của Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ bừng, loạng chà loạng choạng trên không trung.
"Ợ." Nhìn Nam Cung Thiêm Hương ngẩn người, Lưu Tô Minh Nguyệt nấc rượu, vỗ bộ ngực, đáng yêu nói, "Tỷ tỷ không sợ, tỷ tỷ không sợ, để em đánh hắn cho."
Nói xong Lưu Tô Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, ngã xuống phía dưới.
Nam Cung Thiêm Hương dùng khí lực cuối cùng, tiếp được Lưu Tô Minh Nguyệt, bản thân cũng lăn quay mấy vòng trên mặt đất.
"A a a." Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ bầu trời, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một điểm đen nhỏ, hạ xuống hẻm nhỏ như sao băng.
"Ầm!"
Tiêu Trần đập mạnhvào trong hẻm nhỏ, sóng trùng kích cực lớn, trực tiếp đánh bay trọn cái hẻm nhỏ.
Tiêu Trần đáng thương, đầu to huống xuống dưới vào trong đất.
Rơi xuống từ trên cao như vậy, dù là người làm bằng sắt sợ rằng cũng sẽ bị quăng ngã chia năm xẻ bảy, lúc mọi người cho là lưu manh mới vừa ra sân cứ như vậy chết mất.
Giọng to lớn của Tiêu Trần lại vang lên trong hầm.
"Tôi nhổ, tôi nhổ, tôi lại nhổ..."
Mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn trong hố lớn, Tiêu Trần nỗ lực nhổ đầu mình, bầu không khí vốn căng thẳng trong lúc nhất thời có chút buồn cười.
"Bịch!"
Cuối cùng Tiêu Trần cũng rút được đầu mình ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Ranh con."
Thật ra Tiêu Trần hoàn toàn có thể ngăn cản nắm đấm của Lưu Tô Minh Nguyệt, thế nhưng Tiêu Trần sợ rằng lực chống đỡ sẽ làm tổn thương cô bé không biết nặng nhẹ thế nào, dứt khoát chịu trúng một quyền.
Chỉ là khiến cho Tiêu Trần không nghĩ tới chính là bình thường Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ dùng khí lực ăn cơm, lần này cú đấm sau khi say xỉn lại có thể khủng bố như vậy.
Đương nhiên Tiêu Trần toàn thân da dầy, hiển nhiên sẽ không để ý.
Tiêu Trần lấy tốc độ gần như thuấn di, đi tới bên cạnh Nam Cung Thiêm Hương.
Đoạt lấy Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngủ say trong tay Nam Cung Thiêm Hương, bỏ vào trở về trong lòng.
Lưu Tô Minh Nguyệt nháo trò như thế, Tiêu Trần cũng không có tâm trạng đùa tuyệt thế giai nhân trước mắt này.
Tiêu Trần tùy ý duỗi tay, trường đao của Nam Cung Thiêm Hương bị Lạc Dương đánh rơi lúc trước, bay đến trong tay Tiêu Trần.
Trường đao màu đen vừa rơi vào trong tay Tiêu Trần, thì phát ra tiếng ve kêu.
Nam Cung Thiêm Hương nhìn một màn này, đồng tử đục ngầu ban đầu đột nhiên sáng lên.
Thanh đao này tên là Thiền Xướng, là Nam Cung Thiêm Hương ngẫu nhiên có được.
Thanh đao này có một truyền thuyết, kể rằng thanh đao tên là Thiền Xướng này có linh hồn, khi nó gặp phải người hiểu đao chân chính, sẽ phát ra tiếng ve kêu.
Tiêu Trần đã rất lâu không sử dụng đao, thế nhưng đối với đao, đó là thứ khắc vào trong xương cốt, cho dù bỏ mình cũng sẽ không quên.
Tiêu Trần quơ đao, cười nói với Nam Cung Thiêm Hương: "Đao, không sử udnjg như cô được."
Tiêu Trần nói xong, người giống như đạn pháo bắn ra ngoài, trong nháy mắt đến trước người Lạc Dương.
Tiêu Trần khống chế khí lực, chém một đao từ trên xuống dưới.
Một đao này, khí thế hào hùng vô cùng, như Hoàng Hà phi nhanh chảy ngược.
Lạc Dương cuống quít giơ thương đón đỡ.
Ngay sau đó, toàn bộ người và thương của Lạc Dương đều bị quật mạnh đánh bay ra ngoài.
Đao không đi quỷ đạo, hơn nữa cách sử dụng chân chính vẫn luôn rất đơn giản, chú trọng chính là nhanh chóng, tàn nhẫn, chính xác.
Mà Nam Cung Thiêm Hương sử dụng đao, khuynh hướng một loại thuật rút đao, có chút bỏ gốc lấy ngọn.
Tiêu Trần lấn người về phía trước, lại một đao chém ngang, thẳng đến đầu của Lạc Dương, hai đao này của Tiêu Trần đều là xu thế dứt khoát thoải mái, khí thế tràn đầy, rất có dáng vẻ nghiền ép toàn bộ.
Lạc Dương sợ đến vãi cả linh hồn, giơ thương lại ngăn cản.
Thế nhưng lúc này đây, trường thương của Lạc Dương, trực tiếp bị trường đao trong tay Tiêu Trần chặt đứt.
Trường đao xẹt qua ánh sáng lạnh, đầu Lạc Dương phóng lên cao.
Nhìn đầu Lạc Dương phóng lên cao, tất cả mọi người đều đờ người ra.
Đặc biệt là tiểu tỳ nữ nước mắt tuôn trào, mặc dù đã biết bộ mặt thật của Lạc Dương, thế nhưng nhìn Lạc Dương chết ở trước mặt mình như vậy, cô ta vẫn còn có chút không thể chấp nhận được.

Bình Luận

0 Thảo luận