Hầu kết Lạc Dương giật giật, hắn ta muốn nói chút gì, thế nhưng lời vừa tới miệng làm thế nào cũng nói không nên lời.
Áp lực của thiếu niên có tướng mạo như nữ tử này thực sự quá lớn, lớn đến dường như có một ngọn núi lớn vô biên vô tận vắt ngang ở trước mặt mình.
Mà hắn ta, chẳng qua chỉ là một con sâu nhỏ dưới chân núi lớn.
"Đạo Thể à, cậu sẽ lăn lộn tốt thôi, nỗ lực lên, khà khà khà." Tiêu Trần lại vỗ bả vai của Lạc Dương, cười thích thú.
Cái gọi là Đạo Thể, đúng như tên gọi, chính là cùng thể chất gần gũi với Đại Đạo.
Loại thể chất này không thể nói là trong một vạn không có một, hẳn phải là thiên tài tuyệt thế ngàn tỉ người mới có một người.
Người sở hữu Đạo Thể, không cần phải sầu vì thực lực, bởi vì bọn họ tăng thực lực lên đơn giản như là người bình thường ăn cơm uống nước, chỉ cần phải chú ý tâm tính không sụp đổ là được.
Tiêu Trần đã từng thấy có một Đạo Thể, trong trăm năm ngắn ngủi, từ một phàm nhân trực tiếp bước vào ngụy Đế Cảnh.
Đây là kinh khủng cỡ nào? Với trăm năm, e rằng tu sĩ bình thường mộ cảnh nhỏ đều không đột phá nổi.
Thế nhưng, cũng chỉ thế thôi.
Nếu như có một ngày Tiêu Trần muốn thu đồ đệ, tuyệt đối sẽ không tìm loại thiên tài này, đây là quyết định từ tầm nhìn của Đại Đế.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đạo Thể không có cách nào trùng kích Đế Cảnh, bởi vì nói cho cùng, Đạo Thể chính là chó của Đại Đạo, một con chó cho cục xương, bảo nó ở yên đó mà thôi.
Từ xa xưa đến nay, người có thể đánh sâu vào Đế Cảnh, vĩnh viễn hoàn toàn không phải loại thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, mà là tu sĩ vốn có tinh thần đấu tranh.
Đại Đế nói cho cùng, chính là người đại nghịch bất đạo, đi ra con đường của bản thân, Đại Đạo cãi lời.
Đương nhiên cũng chỉ có người như Tiêu Trần mới có thể thấy tầng này, tu sĩ khác gặp phải Đạo Thể, chắc chắn hận không thể dâng cúng như là tổ tông.
Tiêu Trần thả tay xuống, quay đầu nhìn về phía Vũ Thiên không nhúc nhích.
Thật ra thì không phải Vũ Thiên không muốn di chuyển, mà là gã không dám di chuyển, áp lực như Thái Sơn đè đầu do Tiêu Trần mang tới khiến cho tâm thần gã kịch liệt chấn động, căn bản không dám nhúc nhích chút nào.
Tiêu Trần nhìn Vũ Thiên, cười hỏi: "Các người có biết một người tên là Vũ Thiên sao?"
Không phải Tiêu Trần đang gây sự, bởi vì Tiêu Trần thật sự không biết Vũ Thiên, lần này một cước "chân ga" rơi đến nơi đây, cũng chỉ do trùng hợp mà thôi.
Vũ Thiên nhắm mắt nói: "Tại hạ chính là Vũ Thiên, không biết tiểu hữu tìm tại hạ có chuyện gì?"
"Ui cha cha..." Tiêu Trần suýt chút nữa bật cười, vận khí của mình thật sự quá tốt rồi, nhảy loạn đáp một cái, thế mà có thể tìm được người.
"Mượn cậu món đồ được không?" Tiêu Trần trêu nói.
"Tiểu hữu mời nói, chỉ cần tôi có." Nghe lời nói của Tiêu Trần, Vũ Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu: "Cậu chắc chắn có, có ai không có đầu chứ?"
"Cái... cái gì?" Vũ Thiên cho rằng mình nghe lầm.
Đột nhiên, Vũ Thiên cảm giác cái cổ mình mát lạnh, tiếp theo gã đã nhìn thấy cả người của mình.
Vũ Thiên há miệng, nhìn thân thể không đầu của bản thân ầm ầm ngã xuống, máu tươi phun ra như suối.
Tận đến giờ phút này, Vũ Thiên còn có ý thức.
Gã cảm thấy có chút khó tin, đường đường ba trăm năm công lực của bản thân, ngay cả lúc bị người ta chém đầu cũng không có phát hiện, thật sự là chuyện mắc cười nhất thiên hạ.
"Khà khà, một cái đầu chó..." Tiêu Trần tiếp được đầu của Vũ Thiên gần rơi xuống đất.
"Nhắm mắt lại cho ông coi, mi chết rồi mà còn méo chịu nhắm mắt lại!" Phát hiện mắt Vũ Thiên chăm chú nhìn chằm chằm mình, Tiêu Trần dữ tợn trợn mắt nhìn trở lại.
Chuyện khiến cho tất cả mọi người cảm thấy khó tin xảy ra, đầu người chết của Vũ Thiên, lại có thể thực sự nghe lời, nhắm mắt lại.
"Bái bai, tôi phải đi về ăn mì rồi." Tiêu Trần dẫn theo đầu của Vũ Thiên, một cước đạp xuống, cả người bắn về phía phương xa giống như đạn pháo.
Cầu treo to lớn trong nháy mắt vỡ sụp xuống, mọi người lúc này mới phản ứng được.
Mọi người kêu cha gọi mẹ bắt lại xích sắt bay múa khắp nơi, có thể giữ được mạng hay không, xem vận khí thôi.
Về phần Lạc Dương, nhìn nơi Tiêu Trần biến mất, sắc mặt hắn ta âm trầm, dịch chuyển vài cái trên không trung, đi về phía một hướng khác.
Ở một nơi non xanh nước biếc, Lạc Dương có chút nóng nảy đi qua đi lại.
"Lạc Dương ca ca." Một tiểu tỳ nữ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lạc Dương.
Trên mặt Lạc Dương cưỡng chế nặn ra nụ cười, gật đầu: "Tiểu Mộng, anh tìm em có chút việc."
Tiểu tỳ nữ có chút không vui bĩu môi: "Mỗi lần tìm temôi anh lại có chuyện, lúc không có chuyện gì anh chưa bao giờ tìm em hết."
Sắc mặt Lạc Dương trở nên ôn hòa, mỉm cười nói: "Em cũng biết đấy, anh đang chuẩn bị cho chuyện đài Đăng Tiên, bề bộn nhiều việc."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận