Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1893: Tòng quân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
Nghe đến từ "yêu", Cửu Vĩ Hồ đỏ mặt.
Chỉ là hiện tại hắn giống một người thô bạo, khuôn mặt ửng hồng, quả là không dám nhìn thẳng.
"Con mẹ nó còn lảm nhảm cái mẹ gì." Tiêu Trần lao lên đấm một gã già.
"Vệ binh, vệ binh." Nhìn thấy Tiêu Trần thật sự dám động thủ, khán giả vây xem như chim chóc và động vật chạy tán loạn.
"Đi thôi! Cái tên tai họa này." Cửu Vĩ Hồ kéo Tiêu Trần nhanh chóng rời đi.
...
Vương triều Độ Nha, nơi trưng binh.
Vì Minh Nguyệt Thành nhiều năm chiến tranh, nên việc chiêu mộ của vương triều Độ Nha chưa bao giờ dừng lại.
Về cơ bản, chỉ cần là nam tử thân thể khỏe mạnh, quân đoàn cơ bản là bất kỳ ai tới cũng sẽ không cự tuyệt.
Nếu như may mắn, những người có tư cách tu luyện sẽ được đưa vào quân đoàn cương bài và tập trung bồi dưỡng.
Tiêu Trần và Cửu Vĩ Hồ may mắn được chọn vào đội quân vương bài, đội quân đầu tiên của Vương triều Độ Nha.
"Mẹ ơi, mặc cái gì, lão tử là mỹ nam." Khoác lên mình bộ quân phục tiêu chuẩn, khuôn mặt Tiếu Trần ủ rũ.
"Đẹp mặt chưa." Cửu Vĩ Hồ nhìn hắn cười.
Hai người không chỉ được phân đến một quân đoàn, mà còn là một tiểu đoàn, và cuối cùng là một đội, nếu Cửu Vĩ Hồ không tham gia, Tiêu Trần sẽ không tin.
"Đây là biên cảnh của vương triều Độ Nha, chiến tranh căng thẳng, nếu có thể lập được một số thành tựu trong chiến tranh, có thể leo lên từng bước, có thể kiếm thêm tài nguyên tu luyện." Thừa dịp huấn luyện viên còn chưa quay người tới, Cửu Vĩ Hồ giải thích Tiêu Trần lý do tại sao chọn nơi này.
Tiêu Trần gật đầu, quay đầu lại đột nhiên mắng mấy người trong tiểu đội: "Nhìn nhà mi bên cạnh, còn chưa thấy đẹp trai sao?"
Hóa ra lời nói và việc làm của hai người quá thân thiết, thu hút sự chú ý của những người khác.
Những tên kia rõ ràng không phải người tốt, đều có biểu hiện kiêu ngạo, có vẻ là con nhà giàu đến quân đoàn để tìm kiếm tương lai.
"Các người lặp lại những gì vừa nói." Vài người bị mắng siết chặt tay, chậm rãi vây quanh.
Ba giây sau, năm chàng trai quỳ xuống trước Tiêu Trần, tất cả đều có mặt bầm dập sưng tấy.
"Còn nhìn nữa không." Tiêu Trần ngoắc ngoắc lỗ tai, đánh cho tên kiêu ngạo nhất mắt nổi đom đóm
"Cha ta là..."
Trước khi hắn ta có thể nói xong, Tiêu Trần đã trở tay tát một cái "Cha mi là con tao, phi, ranh con."
Nhìn những chiếc răng xoay tròn và nhảy trong không khí, những người còn lại rùng mình sợ hãi.
Vị sát thần này từ đâu tới, tính tình cục cằn như vậy, chẳng phải chỉ là nhìn nhiều hai cái thôi sao, có cần phải nhẫn tâm như vậy không?
"Biết hát không?" Tiêu Trần vui vẻ hỏi.
"Hu hu." Những người quỳ xuống lắc đầu nguầy nguậy.
"Tốt lắm." Tiêu Trần vui vẻ cười run lên, "Tao sẽ dạy các người bài ca chinh phục. Theo sau học, nếu học sai một câu, sẽ bị tát."
Mấy người sợ đến mức suýt chút nữa khóc không ra tiếng, thêm hai cái tát nữa là răng rụng hết, ước chừng sau này chỉ còn biết uống cháo mỗi ngày.
"Cứ như thế này đã bị ngươi chinh phục, liền uống thuốc độc mà ngươi giấu..."
Tiếng hát giết heo của Tiêu Trần vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếng hát này còn kinh khủng hơn cái miệng lớn kia.
Cửu Vĩ Hồ trắng mắt nhìn Tiêu Trần, trên mặt che lỗ tai với vẻ chán ghét.
Lúc này, hai vị quan quân nhìn thấy cảnh này bên ngoài đều không nhịn được cười.
"Thằng nhỏ này thật thú vị."
"Có chút thú vị, e rằng rất khó quản."
"Đây là quân đội, không phải nhà trẻ. Muốn người ngoan ngoãn để làm cái mẹ gì?"
"Nói cũng đúng."
"Tập hợp." Tiêu Trần đang chơi vui vẻ, thì quan quân nghênh ngang đi đến.
Một đám tân binh non nớt bị tiếng hét như là sấm nổ dọa cho giật mình, không dám thờ ơ, tất cả đều xếp thành hàng, Tiêu Trần cũng ở trong đội nhóm này.
Chỉ có năm người quỳ bị Tiêu Trần đạp một cái, quỳ cũng không được, đứng lên lại không dám.
"Mấy người các cậu điếc à?" Trông có vẻ tính tình của quan quân không được tốt cho lắm, trực tiếp rút ra roi da, hung hăng quất tới.
Mấy người bị quất gào khóc thảm thiết, vội vã bò dậy.
Tiêu Trần quay đầu lại trừng mắt một cái, mấy tên kia lại mềm chân quỳ xuống.
Quan quân giận dữ, cũng không thèm nói nhiều nữa, quất càng thêm mãnh liệt.
Cứ lặp lại như vậy mấy lần, mấy người rốt cuộc sụp đổ, có người gọi mẹ, có người gọi ba, bọn họ chỉ có một mục đích, đó là không làm binh này nữa, cũng không làm tiếp được nữa.
"Vệ binh, đưa mấy tên mềm yếu này đi cho tôi, sau đó ghi chép hết vào trong hồ sơ." Quan quân thu hồi roi da nhỏ, vui vẻ nói.
Mấy tên đó vốn là công tử quần áo lụa là, đến quân đội để lấy tiếng.
Có thể đá bọn họ ra ngoài đương nhiên là tốt nhất, hơn nữa sau này nếu phụ huynh của bọn họ có hỏi tới, thì còn có thể quăng việc này lên người Tiêu Trần.
"Cậu ghê lắm à?" Quan quân nhìn Tiêu Trần, vẻ mặt âm trầm hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận