"Ngày mai." Tiêu Trần ma tính đoạt lấy trái cây trong tay Tiêu Trần, hung hăng cắn một miếng.
Qua vài chục năm, lời Tiêu Trần ma tính nói cộng lại chắc cũng không nhiều bằng cả ngày hôm nay.
"Được rồi, còn có một chuyện, làm sao gần đây có cảm giác, đại năng Vô Chỉ Cảnh nhiều hơn, là xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Trần nhớ tới gặp vài cái Vô Chỉ Cảnh ở dòng sông Nghiệp Hỏa, còn có Vô Chỉ Cảnh ở Dạ Đàm đại thế giới, có chút nghi ngờ hỏi.
Vô Chỉ Cảnh chắc không thể hiện thế, bởi vì sẽ bị Bất Quy Lộ triệu hoán.
Bất Quy Lộ nên tính là bắt buộc Vô Chỉ Cảnh, bước vào Bất Quy Lộ là cửu tử nhất sinh, người sống đi ra ít lại càng ít,
Nhưng gần đây liên tục gặp phải, thật sự là có chút khác thường.
"Không biết, nhưng tóm lại không phải là chuyện gì tốt." Tiêu Trần ma tính lắc đầu.
Tiêu Trần gật đầu, hiểu rõ ý tứ Tiêu Trần ma tính.
Kỳ thực có thể xem Bất Quy Lộ là một loại cân bằng của đại đạo đối với khắp cả tinh không.
Bất Quy Lộ tồn tại sẽ tiêu giảm mất phần lớn Vô Chỉ Cảnh, dầu gì cũng sẽ làm cho những người gần bước vào Vô Chỉ Cảnh trốn đi, không dám tùy ý đánh cắp thiên địa đại đạo.
Cứ như vậy không đến mức để cho sinh linh Vô Chỉ Cảnh có thể sử dụng đại đạo tồn tại quá nhiều.
Đại đạo sẽ không tan vỡ quá nhanh, thời kì tu sĩ này cũng sẽ tận lực kéo dài tiếp.
Nhưng đại đạo bây giờ lại để cho Vô Chỉ Cảnh xuất hiện số lượng lớn, thậm chí còn có loại như Mạc Ly, chưa đi vào Bất Quy Lộ là có thể hiện thế Vô Chỉ Cảnh, cái này cũng có chút ý vị sâu xa gì đó.
Sợ rằng chỉ có một khả năng, đại đạo cảm nhận được nguy cơ có cái gì đó có thể uy hiếp được nó sắp xuất hiện.
Đại đạo và tu sĩ vui buồn tương quan, tuy cả ngày nói tu sĩ rình thiên cơ, đánh cắp đại đạo.
Nhưng nếu như đại đạo gặp chuyện không may, tu sĩ nhất định sẽ đứng ở bên đại đạo trước tiên, bởi vì nếu thời kì biến đổi, người tu hành thời đại này nhất định sẽ bị loại bỏ.
Tử Thần chính là ví dụ tốt nhất, thời đại Hoang cổ là thời kì bọn họ là thần, ở thời đại kia, bọn họ có thể hô phong hoán vũ.
Nhưng tu sĩ đó ở thời kì này, bọn họ ngay cả hiện thân cũng không dám, bọn họ sớm đã bị đại đạo mới từ bỏ, bọn họ sớm đã bị thời kì đào thải.
Tiêu Trần suy nghĩ một chút hỏi: "Cậu cảm thấy có thể có quan hệ với đại kiếp nạn nghìn năm mà thần côn nói hay không?"
Tiêu Trần ma tính gật đầu: "Không biết, nhưng có khả năng rất lớn."
"Ai nha, mặc kệ nó, cái này không sớm thì muộn đó thôi?" Tiêu Trần lại lạc quan.
Tiêu Trần ma tính rất không thức thời đả kích nói: "Thực lực của cậu bây giờ, muốn quản cũng không có cách nào."
"Mắc mớ gì tới cậu." Tiêu Trần trợn trắng mắt, ôm tiểu cẩu mập lắc lắc lư lư mà đi.
Tiêu Trần ma tính nằm lại trên ghế, thế mà lại từ từ ngủ.
Cũng chỉ có thời điểm ở chung với Tiêu Trần nhân tính, hắn mới có thể nhẹ nhàng, bởi vì người khác đều rất sợ hắn, hoặc là kính nể hắn.
Độc Cô Tuyết nằm trong ngực Tiêu Trần ma tính, oan ức rơi nước mắt, lúc Trần huynh đệ đi cũng không nói mang mình theo.
"Ngày mai tôi phải đi, ở nhà tu hành cho tốt, biết không." Tiêu Trần ôm tiểu cẩu mập, vui vẻ nói.
Tiểu cẩu mập đầy nước mắt, dáng vẻ không bỏ được.
"Không có việc gì, không bao lâu nữa sẽ trở về!" Tiêu Trần dắt tiểu cẩu mập, đi vào học viện.
Đại chiến hủy hoại thành phố cũng không lớn như trong tưởng tượng, trải qua hơn nửa tháng tu sửa, đến nay đã khôi phục, học viện đã nhập học.
Tiêu Trần tới nơi này là muốn tìm Cẩu Đản và em gái, hai người bọn họ bận rộn chừng mấy ngày cũng chưa kịp về nhà.
"Sư phụ." Mới vừa vào học viện, Tiêu Trần đã bị một bóng người chặn lối đi.
Tiêu Trần thật muốn đập chết tên khốn kiếp này, người này không phải ai khác, chính là người từ ngoài đến duy nhất ở lại địa cầu, Thác Bạt Hàn.
Sau khi đại chiến kết thúc, hàng này ỷ lại vào Tiêu Trần, chết sống muốn bái sư.
Tiêu Trần là quỷ lười, để cho hắn dạy đồ đệ, không bằng giết hắn đi cho thống khoái.
Hơn nữa thu một đại lão đàn ông là xảy ra chuyện gì, làm một nam nhân, mộng của Tiêu Trần chắc hẳn phải là thu một đồ đệ nữ xinh đẹp như hoa.
Kỳ thực Tiêu Trần vẫn đủ thưởng thức hàng này, chí ít cậu ta có thể vâng theo nội tâm của mình ở lại Địa Cầu.
Nhưng thưởng thức thuộc về thưởng thức, thu đồ đệ là không có khả năng gì hết.
Tiêu Trần ngồi xổm người xuống, đê tiện mà hỏi: "Ai, Thác Bạt Hàn không phải là cậu thích Man Ngữ sao?"
Thác Bạt Hàn gật đầu: "Đúng vậy! Làm sao vậy, việc này người địa cầu đều biết!"
"Ở đây tôi tính cho cậu một chút! Nếu cậu làm đồ đệ của tôi, mà tôi lại là anh ruột của Man Ngữ, thân phận của cậu với Man Ngữ sẽ chênh lệch một lứa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận