Đan dược có giá trị cao, chiếm diện tích nhỏ, thích hợp mang theo bên mình nhất, số lượng của mấy tài liệu khoáng sản, pháp bảo và đặc sản thực sự quá lớn, chỉ có thể dùng thuyền buôn để vận chuyển.
Mọi người rất khẩn trương, chuyện mua hàng lần này gần như xài hết tài phú tích lũy trong mấy triệu năm qua của gia tộc bọn họ, nếu như lần này vận chuyển thất bại, bọn họ bị xoá tên đã là chuyện ván đóng thuyền.
Chuyện liên quan đến tính mệnh của bản thân và gia đình, bọn họ có thể không khẩn trương được sao?
"Sao lão bản còn chưa tới?" Mọi người căng thẳng nhìn chằm chằm viên tinh cầu màu xanh lam nơi xa.
Chuyến đi lần này có thành công hay không, tất cả đều dựa vào bản thân Tiêu Trần nhân tính.
Lúc này Tiêu Trần nhân tính mở mắt ra ở một nơi yên tĩnh, sau khi chấm dứt hành trình ở Vô Ưu giới, Tiêu Trần tìm một nơi để bế quan.
Dung hợp Sát Sinh Lục Thức vào trong Thiên Chinh quyết, tuy thời gian gấp gáp, thế nhưng quá trình dung hợp coi như thuận lợi.
Lục Thức bị Tiêu Trần nhân tính giảm bớt xuống còn Tam Thức, hiện tại chỉ còn thiếu thực chiến, cũng chỉ có thể tìm ra sơ hở của chiêu mới ở trong thực chiến.
"Ở lại trông nhà đàng hoàng cho tôi." Trong nhà, Tiêu Trần nhân tính nhéo cổ áo của Tiêu Trần thần tính, gương mặt "hung ác".
"Vì sao không mang tôi đi." Tiêu Trần thần tính khóc chít chít.
Độc Cô Tuyết ở bên cạnh kéo chặt góc áo của Tiêu Trần nhân tính, cũng có gương mặt không tình nguyện.
"Có phải tôi đi du ngoạn đâu." Tiêu Trần nhân tính trợn tròn mắt buông cổ áo của Tiêu Trần thần tính.
"Tiểu Tuyết ngoan ngoãn ở nhà đi, lần này đi không mất nhiều thời gian đâu, lâu thì mười năm, chậm thì ba năm rưỡi là tôi trở về."
Đối với người tu hành mà nói, ba năm rưỡi với ba ngày của người bình thường không có gì khác nhau.
Độc Cô Tuyết bĩu môi, vẻ mặt muốn khóc.
Tiêu Trần nhân tính vui vẻ xoa đầu nhỏ Độc Cô Tuyết, "Chờ tôi trở về, cô sẽ trưởng thành."
"Tôi có thể sinh con cho anh không?" Độc Cô Tuyết nghiêm túc hỏi.
Tiêu Trần nhân tính suýt chút nữa thì qua đời tại chỗ, tiếp theo khẽ cười nói: "Không được, tôi muốn một cuộc sống tiêu sái không vướng bận."
Tiêu Trần nhân tính nói xong, bóng người đã biến mất.
Mẹ trốn ở phía sau cửa, yên lặng lau nước mắt.
"Không sao đâu." Ba nhẹ nhàng vỗ vai mẹ, viền mắt có chút đỏ lên.
Lúc Tiêu Trần xuất hiện ở trong hư không, nỗi lòng vẫn luôn căng thẳng của mọi người được xoa dịu.
"Lão bản." Mọi người cung kính lên tiếng chào hỏi.
Thanh Y tiến đến bên cạnh Tiêu Trần, "Cậu có muốn nhìn danh sách hàng hóa, còn có sổ sách không?"
Tiêu Trần lắc đầu, "Không cần, anh có tin tưởng là được rồi."
Thanh Y có chút không thích ứng gật đầu, lão bản làm chưởng quỹ phủi tay một cách hoàn toàn giống như Tiêu Trần, đúng là anh ta chưa từng gặp qua bao giờ.
"Vậy thì nói hai câu, cổ vũ tinh thần?" Thanh Y hỏi tiếp.
Tiêu Trần gật đầu, việc tuyên thệ trước đại học đúng là nên lầ!
"Hừm hừm, im lặng, im lặng, cho mời lão bản phát biểu vì mọi người." Giọng của Thanh Y truyền vào tai mọi người.
Trong hư không có chút ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại.
Một vạn bảo vệ, ba nghìn người cầm lái, còn có người sắp lên thuyền, tất cả đều nhìn về bên này, thần thái sáng láng, bởi vì bọn họ sắp chứng truyền kỳ sinh ra.
Mười cổ đông, cộng thêm Thanh Y và Trần Thiếu Kiệt, xếp hàng chỉnh tề phía sau Tiêu Trần, chờ khoảnh khắc lịch sử này bắt đầu.
Tiêu Trần hắng giọng một cái, cặp mắt nhẹ nhàng đảo qua toàn bộ đội buôn với số lượng không cách nào hình dung, hài lòng gật đầu.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm Tiêu Trần.
Ở thời khắc như vậy, nhất định phải chọn từ ngữ mãnh liệt, mới có thể đúng với trường hợp như vậy.
"Hừ! Hừ!"
Tiêu Trần nặng nề hừ hai tiếng, mọi người bắt đầu hồi hộp, không biết sẽ nghe được phân trần hùng dũng thế nào.
Tất cả mọi người biết, lời nói của lão bản sẽ được ghi lại ở trong dòng sông lịch sử, được hậu thế nhiều lần nhắc tới.
Trong hư không yên tĩnh có thể nghe rõ được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đang chờ mong giờ khắc này.
"Xuất phát."
Giọng của Tiêu Trần vang vọng hư không, nhưng chỉ có hai chữ xuất phát đơn giản.
Mọi người suýt chút nữa hoảng sợ hụt hơi, vậy là kết thúc rồi?
Thanh Y cười bất đắc dĩ, thật không hỗ là ngài.
"Xuất phát." Thanh Y rống lên theo.
Tiếng gào của Thanh Y đánh thức tất cả mọi người.
"Xuất phát."
"Xuất phát."
"Xuất phát."
Hai chữ xuất phát không ngừng nhộn nhạo ở trong hư không, càng lúc càng mãnh liệt.
Hai chữ ấy giống như một ly rượu, sau khi xuống bụng rất lâu mới có tác dụng.
Trận pháp trên thuyền buôn sáng lên, mang theo sức đẩy kinh khủng thúc đẩy thuyền buôn đi hướng thế giới mới.
Ba tháng sau.
Trong thuyền của đội buôn, mọi người tụ tập tại một chỗ thương lượng sự việc.
Đội buôn không cần chở người, cũng không cần dừng lại ở các đại thế giới, quy mô số lượng đội buôn khổng lồ không thể tưởng tượng, thế nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều so với đội buôn bình thường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận