Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1690: Lưu Tô Minh Nguyệt xui xẻo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Trường bào của Tiêu Trần là do đích thân Tiêu Trần ma tính tạo ra, tuy ngoại trừ có năng lực phòng ngự trác tuyệt ra thì không còn công năng nào khác, nhưng chỉ cần một công năng này đã làm cho bộ trường bào này có năng lực phòng ngự không thể đo lường.
Tu sĩ có thể đi lại trong hư không thì đương nhiên sẽ là những kẻ phải có chút tài năng, tất nhiên những tu sĩ này sẽ biết nhìn hàng.
Nghe tiếng người chung quanh a dua nịnh hót, người thanh niên đắc ý thu bộ trường bào vào, nhìn lại Lưu Tô Minh Nguyệt đang hôn mê trong lồng sắt, nhíu mày hỏi: "Nhưng có ai biết đây là chủng tộc nào không?"
Mọi người nhao nhao lắc đầu, nhưng vẫn có người mạnh mẽ tìm cách giải thích.
"Đại nhân ngài nhìn này, nhìn qua tiểu gia hỏa này không có tu vi gì nhưng mà lại có thể sống sót trong hư không thì nhất định không phải là vật phàm. Mặc dù còn chưa rõ lai lịch của nó nhưng tiểu gia hỏa này có dáng dấp thanh lệ thoát tục, thần vận phi phàm, nhất định sẽ bán được giá cao trong chợ đen."
Người thanh niên thỏa mãn gật đầu, ban đầu lần này đi tới đây vì muốn xem bảo tàng Thần vương một chút, nghĩ rằng có thể kiếm chút canh thừa hay không, nhưng vì dây dưa nên lại không đến kịp.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ đi một chuyến tay không, nhưng bây giờ đã nhặt được bảo vật như vậy cũng coi như là không uổng công chuyến này.
Đang lúc người thanh niên thực sự coi mình là con của thiên mệnh, một bóng dáng hệt như một đám sao chổi vọt tới.
Một tu sĩ nọ còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh nát đầu.
Mọi người không khỏi hoảng hốt, nhao nhao lấy pháp bảo ra.
"Một đám khoai tây nát trứng chim thúi." Một thanh niên ở trần thân trên đột ngột xuất hiện trước mặt mọi người, chính là Tiêu Trần lúc trước đi tìm Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nhìn thấy Tiêu Trần ghét bỏ vẩy hết máu tươi trên tay đi, mọi người mới phản ứng được người đồng đội vừa bị giết chết kia là kiệt tác của thanh niên này.
Tuy nhìn qua Tiêu Trần chính là một người bình thường, nhưng bọn họ cũng chẳng phải người ngu, một người có thể tùy ý đi lại trong hư không thì có thể là người thường chắc?
Hơn nữa nhìn Tiêu Trần sau khi giết người cũng chẳng có chút rung động nào, mọi người kìm lòng không đậu mà lui ra phía sau người trẻ tuổi kia.
Bây giờ đổi lại thành một mình thanh niên đối mặt với Tiêu Trần, trong lòng thanh niên thầm thăm hỏi tổ tông những người này một lần.
Nhưng vì mặt mũi, người thanh niên vẫn cố gắng nhếch miệng lên cười hỏi: "Đạo hữu, chúng ta không oán không thù, cậu tổn thương tính mạnh người khác như vậy sợ là không ổn đâu."
Nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt đang hôn mê trong lồng sắt một chút, Tiêu Trần giật giật cái cổ, sắc mặt âm u đến đáng sợ.
Tiêu Trần lạnh lùng nói: "Cậu bắt tiểu lão bà tương lai của tôi, còn dám nói không oán không thù với tôi?"
Trong lòng người thanh niên giật nảy, nhìn lại Lưu Tô Minh Nguyệt đang hôn mê, lúc trước ngại tiểu gia hỏa này cứ ầm ĩ, tiện tay đánh cô ngất xỉu, bây giờ lại thành khó mà giải thích rõ ràng.
Người thanh niên vẫn có mấy phần uy thế, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đạo hữu hiểu lầm rồi, tôi-"
Người thanh niên còn chưa nói dứt lời, Tiêu Trần trước mắt đột nhiên biến mất cả hình lẫn bóng.
"Rầm-"
Thời điêm Tiêu Trần xuất hiện trở lại đã đến trước mặt ngườ thanh niên.
"Thật nhanh." Trong lòng người thanh niên giật mình, căn bản hắn ta không hề thấy rõ làm sao Tiêu Trần có thể đi đến đây.
Nhưng người thanh niên cũng không hoảng hốt, một màn sáng màu đỏ đột nhiên khởi động trên người hắn ta, bảo vệ đám đông ở bên trong.
Thấy người thanh niên khởi động màn sáng màu đỏ, những tu sĩ kia cũng yên tâm lại.
Cửu Vân Huyết Thần Tráo này là một món thần khí rất mạnh mẽ, vừa có khả năng công thủ rất tốt, cộng thêm tu vi Vô Chỉ Cảnh đỉnh cấp của người thanh niên, coi như có là Ngụy Đế đích thân xuất thủ cũng nhất thời trong nửa khắc không thể đánh tan được màn sáng này.
Trong lòng mọi người, cho dù Tiêu Trần có mạnh mẽ hơn nữa thì cùng lắm chỉ là Ngụy Đế, dù sao Ngụy Đế cũng là "Chủng loài hiếm có", làm sao cso thể tùy ý đụng mặt như vậy.
Hơn nữa khi Ngụy Đế xuất hành, có ai mà không phô trương lớn đến đáng sợ, không chiêng trống vang trời, thần thú khai đường, thì người ta cũng tự ngại nói mình là Ngụy Đế.
Khuôn mặt người thanh niên đầy ý cười: "Huynh đài, vật này là vật vô chủ tôi nhặt được, cậu làm sao chứng minh được là của cậu chứ, coi như là cậu-"
Nhưng mà, lời của người tuổi trẻ còn chưa kịp nói hết, Tiêu Trần đã giơ tay lên.
Sau đó là một tiếng nổ vang, màn sáng kia hóa thành mảnh nhỏ.
Một quyền, chỉ với một quyền như vậy, Tiêu Trần đã đánh bể màn sáng màu đỏ.
Nhìn màn sáng tan vỡ, người thanh niên ngây người tại chỗ, căn bản không muốn tin tưởng thủ đoạn mà chính mình đắc ý nhất lại bị đánh nát dễ dàng như vậy.
Cho đến khi tay Tiêu Trần bóp cổ của mình, người thanh niên mới hồi phục tinh thần lại.

Bình Luận

0 Thảo luận