Tử Thần ấn nhẹ vài lần vào Tiêu Trần nhân tính, Tiêu Trần nhân tính đột nhiên mở mắt.
"Khụ khụ, em muốn mưu sát chồng à."
Tiêu Trần nhân tính đã nhảy ra khỏi vòng tay của Tử Thần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Buông... buông... buông ta ra." Lưu Tô Minh Nguyệt sợ hãi lắp bắp.
"Để anh hôn một cái, anh sẽ giả vờ như chuyện vừa rồi chưa xảy ra." Tiêu Trần nhân tính chu môi, nghiêng người về phía trước.
"Bụp! Bụp!"
Lưu Tô Minh Nguyệt căng thẳng, đánh hai quyền lên mắt Tiêu Trần nhân tính.
"Định mệnh." Tiêu Trần nhân tính rú thảm.
"Khụ..."
Tử Thần che miệng, nhìn đôi tiểu oan gia, không nhịn được bật cười.
Tiêu Trần nhân tính buồn bực dùng hai con mắt thâm quầng nhìn hư không đen tối.
Lưu Tô Minh Nguyệt làm bộ đáng thương đứng ở một bên, thỉnh thoảng kéo tay áo hắn.
"Xin lỗi, tôi không cố ý đánh anh đâu."
Tiêu Trần nhân tính nhây nhây quen, làm gì quan tâm tới cú đấm vừa rồi.
Hắn chỉ đang tự hỏi vừa nãy xảy ra cái gì mà thôi, điều này làm cho Lưu Tô Minh Nguyệt cho rằng hắn đang tức giận!
"Nha đầu Minh Nguyệt kia, là tinh linh được sinh ra ở núi Bất Quy, cũng là Sơn Thần của núi Bất Quy, năm tháng không để lại nhiều dấu vết ở trên người cô, cũng coi là bình thường."
"Nhưng tại sao mình cũng không bị dòng chảy thời gian tập kích nhỉ?"
Tiêu Trần nhân tính nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể cho rằng là vì thể chất cương thi của mình.
Chỉ là, không phải đều nói cương thi không già không chết sao?
Hiện tại xem ra chỉ cần thời gian trôi qua đủ lâu, thì vẫn sẽ có biến hóa.
"Anh đừng tức giận nữa được không?"
Lưu Tô Minh Nguyệt tội nghiệp kéo góc áo của Tiêu Trần nhân tính.
Nhìn viền mắt thâm quầng của Tiêu Trần nhân tính, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lưu Tô Minh Nguyệt tràn đầy tự trách.
Tiêu Trần nhân tính vốn là người rộng rãi, đột nhiên trưởng thành, thì cứ trưởng thành đi, cũng không phải không chấp nhận được.
Cô nhóc xinh đẹp đang lo sợ.
Tiêu Trần nhân tính chuyển mắt, dáng vẻ xấu xa.
"Vậy cô để tôi hôn một cái, chuyện cô đánh tôi sẽ được xóa bỏ."
"Đừng đừng mà." Lưu Tô Minh Nguyệt rụt rụt thân thể, vẻ mặt đỏ bừng.
"Vậy cô để tôi kiểm tra cơ ngực của cô xem này, nó không biến lớn lắm, không quá khoa học, tôi hoài nghi này là giả."
Dáng vẻ Tiêu Trần nhân tính như là lưu manh, đưa hai tay nhào tới.
"Á á..."
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, đây dĩ nhiên không phải Lưu Tô Minh Nguyệt hét, mà là chả Tiêu Trần nhân tính.
"Cô có thể đánh nơi khác không vậy, có phải muốn đánh hỏng mắt tôi không?"
"Đúng đúng xin lỗi..."
Thời gian trôi qua, là vô tình nhất.
Nó sẽ khắc ấn ký của mình lên tất cả mọi thứ.
Nhưng mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ.
Tiêu Trần ma tính chính là ngoại lệ đó.
Thời gian trôi qua, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào ở trên người hắn, hắn vẫn là công tử văn nhã ấy.
Đứng ở trong hư không như đầm bùn sâu, Tiêu Trần ma tính giơ tay mình lên.
Dao Túc Thanh trong tay hắn, lúc này đã thành một ông già hơn tám mươi tuổi.
Vốn sinh linh có cảnh giới và thực lực như hắn, sẽ không bị năm tháng ăn mòn.
Nhưng bởi vì Tiêu Trần ma tính giam cầm hắn, khiến hắn không thể vận dụng một chút năng lực nào để chống lại dòng chảy thời gian.
"Mau cứu tôi, chủ thượng..."
Giọng nói khàn khàn mà già nua, phát ra từ cổ họng của Dao Túc Thanh.
Dù hắn đã già nua như vậy, nhưng cũng không muốn từ bỏ hy vọng sống sót.
"Ma Thôn."
Tiêu Trần ma tính nhẹ nhàng hô một tiếng.
Ma Thôn, là tên của đại khô lâu kia, cũng chính là Đại Đạo còn sống đó.
Đây là Tiêu Trần ma tính đặt cho, hắn thích tên này.
"Đại Đế, có tôi!"
Ma Thôn nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ầm!"
Hai tay Ma Thôn thành quyền, sau đó hung hăng đụng vào nhau.
Một vầng sáng màu lam chói mắt, phát sáng từ nơi hai quyền va chạm.
Bóng tối vô tận, cứ như vậy bị đốt sáng lên.
Vầng sáng ấy, tựa như cây nến thắp sáng nhất ở tít ngoài rìa của bóng tối.
Mặc dù nó là dầu trơn hạ tiện nhất, nhưng giờ nó vẫn là đốm sao sáng nhất.
Vầng sáng ấy, đốt lên hi vọng, đốt lên tất cả.
Ma Thôn bắt đầu chạy, chạy về phía Đại Đế.
Tiếng vang cuồn cuộn vang vọng vùng hư không này.
"Cuối cùng thì giọng nói của ai lại chấn động thế này, tất sau này sẽ ngậm miệng không nói. Cuối thì ai sẽ châm lửa thắp đèn, tất sau này sẽ phiêu bạt như mây. Đã tiến vào thời đại của Đại Đế rồi, có người sau khi chết mới là sống."
Ảnh lửa đang nhào tới kịch liệt bành trướng.
Phóng đại, chạy chồm, thiêu đốt, thăng hoa.
Đến cuối cùng, toàn bộ thân hình của Ma Thôn đều bị ngọn lửa màu xanh lam bao trùm.
Toàn bộ hư không, đều bị chiếu sáng, giống như ban ngày.
Dưới ánh sáng, mọi người nhìn thấy cái gì?
Mọi người thống khổ kêu rên lên, bởi vì trong ánh sáng ấy bọn họ nhìn thấy, sự tuyệt vọng lớn hơn.
Đó là một con mắt, một con mắt to lớn đến tựa như ngân hà.
Không có tình cảm, không có nhân tính, không ánh quang huy.
Ngoại trừ tuyệt vọng, nó không mang đến gì hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận