Phong Đô Đại Đế Lãnh Tiểu Lộ, có lẽ càng thêm trân trọng sinh mệnh so với người trên Dương thế.
"Cút!" m khí trên người Lãnh Tiểu Lộ ngưng tụ hóa thành thực chất, phóng thẳng về phía Thiên Long đại sư.
"A di đà phật, với bộ dạng này của thí chủ, ở lại trần thế, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ bị che đậy tâm thần, họa loạn nhân gian." Thiên Long đại sư nhẹ nhàng cười, phất tay.
Một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao lấy Lãnh Tiểu Lộ.
Mặc dù thân phận của Lãnh Tiểu Lộ vô cùng tôn quý, thế nhưng chung quy cậu ta cũng chỉ là Thần Nhất Cảnh, cho dù bước một chân vào cảnh giới Nhân Diệt, nhưng vẫn còn là một Thần Nhất Cảnh.
Thiên Long đại sư lại là cảnh giới Nhân Diệt hàng thật giá thật, Thần Đạo tam cảnh, chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới đều vô cùng kinh khủng.
Mặc dù là Lãnh Tiểu Lộ, vua của m gian, cũng không có cách nào bù đắp được sự chênh lệch này, hơn nữa nơi này còn là Dương thế, đối với Lãnh Tiểu Lộ vốn cũng không có lợi.
Ba Giáng Ma Khuyên màu vàng bao lấy Lãnh Tiểu Lộ.
m khí trên người Lãnh Tiểu Lộ chợt thu hồi, thân thể cũng bị giam cầm không thể động đậy.
"Đây là Kim Cang Giáng Ma Khuyên, là chí bảo của Thiên Long tự ta, ngươi không cách nào thoát khỏi được." Nhìn Lãnh Tiểu Lộ vùng vẫy điên cuồng, Thiên Long đại sư bất đắc dĩ lắc đầu.
"Theo ta đi Thiên Long tự, nghe kinh ăn chay, gột rửa một thân tội lỗi, ngày khác tự có cơ duyên lập tức thành Phật."
Lãnh Tiểu Lộ không ngừng giùng giằng, thế nhưng Kim Cang Giáng Ma Khuyên lại càng ngày càng chặt, thậm chí đều đã siết vào trong da thịt.
Thế nhưng Lãnh Tiểu Lộ như là không cảm giác được đau đớn.
Chỉ nhìn chòng chọc vào Thiên Long đại sư, giãy giụa kịch liệt.
Thiên Long đại sư bị Lãnh Tiểu Lộ nhìn chằm chằm, thế mà lại có chút sợ hãi.
"Bịch." Lãnh Tiểu Lộ mất thăng bằng, té lăn trên đất.
"Ring ring ring, ring ring ring." Tiếng chuông trong trẻo dễ nghe đột ngột vang lên.
Thì ra là cái chuông của Tiêu Trần đã đưa, Lãnh Tiểu Lộ không thu vào nhẫn trữ vật mà đặt ở bên cạnh mình, bởi vì đây là quà Tiêu Trần ca ca đưa cho mình.
Nhìn chuông nhỏ lăn đi ra, Lãnh Tiểu Lộ đột nhiên cười.
Lúc này Lưu Tô Minh Nguyệt, khóc càng ngày càng dữ.
"Hu hu chú mập, chú mặt to, chị đẹp trai." Lưu Tô Minh Nguyệt bi thương, kêu lên từng cái tên của bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không thể đứng lên, lấy ra đồ ăn ngon giống như bình thường.
Lưu Tô Minh Nguyệt không nghĩ ra, vì sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
"Mình có thể cứu họ, mình có thể cứu nhóm họ." Lưu Tô Minh Nguyệt lau sạch nước mắt, lấy ra Sơn Thần Ngọc của mình.
Ánh huỳnh quang xanh lục mãnh liệt tuôn ra, điên cuồng chui vào những thi thể trên mặt đất.
Một cảnh tượng khiến người ta trợn mắt há mồm xuất hiện.
Ánh huỳnh quang xanh lục không ngừng tiến vào trong những thi thể này.
Thân thể rách nát không ngừng được chữa trị với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Thân thể cứng ngắc của ông chủ mập, lúc này thế mà lại hơi hơi động đậy.
"Sống?" Mọi người không thể tưởng tượng nổi, nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Phù." Ông chủ mập đột nhiên bật dậy, sau đó mười mấy thi thể trên mặt đất cũng sống lại theo.
Bọn họ đều ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi dưới công kích của Kinh luân, bọn họ tự nhận là tuyệt đối không có cơ hội sống sót được.
"Hu hu." Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mũi, nhảy đến trên người ông chủ mập.
Nhìn ánh huỳnh quang xanh lục đang không ngừng chui vào trong thân thể mình, ông chủ mập dường như hiểu ra gì đó.
"Khởi tử hoàn sinh." Đây là năng lực nghịch thiên cỡ nào chứ.
Trên thế giới này, không thiếu thủ đoạn giết người, giết người thực sự quá đơn giản.
Thế nhưng năng lực khiến người ta có thể khởi tử hoàn sinh, có ai nghe qua chưa? Có ai gặp qua chưa? Điều này có ý nghĩa thế nào, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi, ngay cả trong ánh mắt của Thiên Long đại sư đều tràn nóng bỏng.
Đối với tu hành, cho dù đưa ra nhiều lý do đàng hoàng thế nào đi nữa, cuối cùng không phải là cầu trường sinh bất tử sao.
Thiên Long đại sư nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt, trong vẻ mặt bất động là sự tham lam vô cùng nóng bỏng được ẩn giấu tốt.
Ông ta nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt chắp tay nói: "A di đà phật, đánh vỡ sinh tử luân hồi, đúng là làm trái thiên đạo, tiểu thí chủ, nghịch thiên chi khí như thế, không nên có mặt trên thế gian, theo ta quay về Thiên Long tự, phong ấn công cụ này."
"Ta nhổ vào!" Ông chủ mập phun ra một bãi nước miếng, "Dối trá đến mức như ông, đúng là khó gặp."
"Thế nhân đều say mà thôi." Thiên Long đại sư cười khẽ, bước dần về phía Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Theo ta quay về Thiên Long tự, thế nào?"
"Phụt phụt." Lưu Tô Minh Nguyệt căm tức nhổ nước bọt về phía Thiên Long đại sư.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận