Quần chúng ăn dưa xung quanh đặt sự chú ý lên người Tiêu Trần.
Lúc này Eve nhìn Tiêu Trần, nổi giận đùng đùng nói: "Ngài không biết trong học viện cấm ẩu đả sao? Tôi sẽ báo cáo chi tiết chuyện này cho giáo chủ."
Cô gái nói xong đi tới đỡ tên xui xẻo kia.
Tiêu Trần nhìn tên xui xẻo vẫn còn đang hôn mê, ngăn cản Eve lại.
Tiêu Trần bịt mũi, nhìn con chó ngốc hỏi: "Đã bao lâu rồi mi không đi tiểu vậy, nước tiểu có hơi vàng, có phải nóng trong người không?"
"Gâu gâu."
Con chó ngốc lên tiếng, cười giống như kẻ ngu.
"Hơn tám trăm năm rồi không đi sao?" Tiêu Trần bất đắc dĩ lắc đầu.
Với cảnh giới của con chó ngốc, ăn và ngủ đều không cần, lần này đi tiểu cũng muốn giúp mình trút giận một chút mà thôi.
"Cậu làm cái gì vậy?" Bị Tiêu Trần ngăn lại, Eve tức giận trợn tròn mắt.
Tiêu Trần vui vẻ vươn tay, nhẹ nhàng đè lên đầu Eve, cô gái bị đẩy lui hai bước.
Sắc mặt Eve có chút khó coi, mình thế mà lại không tránh được tay của thiếu niên này.
Tiêu Trần bịt mũi nói: "Không gì cả, bị con chó ngốc ngâm trong nước tiểu, đây chính là tạo hóa lớn lắm đấy, trước tiên đừng nhúc nhích anh ta, chờ sức mạnh trong nước tiểu dung nhập vào thân thể của anh ta rồi tính."
"Ha ha."
Người xem náo nhiệt xung quanh cười điên cuồng.
"Mẹ nó đây là đang nói chuyện cười gì vậy?"
"Đầu bị nóng điên rồi à, đi tiểu mà cũng coi như tạo hóa, mỗi ngày tao tìm con chó tiểu một phát, chẳng phải là rất nhanh thì có thể vào Thần Đạo tam cảnh rồi."
"Cười cười cười, cười cái đầu, cười nữa ông đây đánh chết các người giờ." Tính tình Tiêu Trần cũng không tốt lắm, tức giận mắng to lập tức.
"Gâu gâu." Con chó ngốc kêu theo hai tiếng, trợ uy cho Tiêu Trần.
Ở niên đại "Minh" này, việc mở miệng ra thăm hỏi mẹ ruột của người khác như thế thật đúng là hiếm thấy.
"Thô tục."
"Không có tố chất."
Người xung quanh nhìn nắm đấm của Tiêu Trần, tất cả biết điều ngậm miệng lại.
Có người không phục nhỏ giọng nói hai câu.
Eve tức đến mặt tái xanh, tên này đánh người thì không nói, lại còn dám nói xằng nói bậy.
Lúc này, tên xui xẻo nằm dưới đất, đột nhiên vùng vẫy kịch liệt.
Trên người thế mà lại xuất hiện vết rách.
Ánh sáng màu vàng kinh người, lao ra từ những vết rách trên người anh ta.
Trong lúc nhất thời nơi đây ánh vàng chói lọi, như có một viên mặt trời nhỏ nổ tung ở chỗ này.
"Cậu đã làm gì Abel rồi." Vẻ mặt Eve lạnh lẽo, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, đi tới bên người tên xui xẻo kia.
Xem bộ dáng này, nếu như Tiêu Trần lại ngăn cản, đoán chừng sẽ phải động thủ.
Tiêu Trần kéo khuôn mặt của con chó ngốc: "Sức mạnh quá mạnh mẽ, anh ta không chịu nổi, lấy đi một chút là được."
Con chó ngốc vẻ mặt khinh thường, vừa nhấc chân lại là đi tiểu.
Vệt nước tiểu ấy vẽ ra trên không trung một đường vòng cung duyên dáng, xông thẳng đến miệng của tên xui xẻo kia.
Eve nhìn mà lửa giận ngút trời, thần quang màu vàng trên người bộc phát ra.
Kết quả nước tiểu kia, xuyên thấu kim quang không chút trở ngại nào, chính xác rơi vào trong miệng tên xui xẻo.
Tên xui xẻo trong nháy mắt ngừng giãy dụa, vết rách trên người, cũng dần dần khôi phục.
Mọi người phát hiện, cục u đầy đầu tên xui xẻo cũng biến mất, vẻ mặt thế mà lại bình tĩnh dị thường, thậm chí có thần quang mơ hồ hiện ra.
Mọi người nghi hoặc nhìn con chó ngốc, chẳng lẽ giống như thiếu niên kia nói, đây là một tạo hóa thật.
"Phi! Cho mày một tạo hóa, mày cũng không chịu nổi." Tiêu Trần xì một tiếng khinh miệt, định rời khỏi.
"Cậu không thể đi." Eve ngăn Tiêu Trần lại, "Trước khi xác định Abel không việc gì, cậu không thể rời khỏi, cậu còn phải xin lỗi."
"Ha!" Tiêu Trần quay lại trợn trắng mắt, đi tới bên người tên xui xẻo, xách cổ áo của anh ta, tay năm tay mười tát cho mấy tát.
"Cậu..." Học viên của Giáo Đình xung quanh nhìn mà mắt giật giật, mẹ nó cũng quá bắt nạt người ta đi!
"Ha ha, huynh đài quả nhiên là kỳ nhân mà." tiểu bạch kiểm kia vui vẻ nhìn, nhịn không được cười ha ha.
Còn chưa cười xong, Tiêu Trần đã đến trước mặt anh ta.
"Huynh đài, chúng ta cũng đều là người Hoa..."
Tiểu bạch kiểm còn chưa nói ra từ Hạ, đã bị Tiêu Trần một quyền đánh ở trên mặt, bay ra ngoài.
Đây là bay ra ngoài thật đấy, trực tiếp lướt qua diễn võ trường to lớn, bay về phía chân trời.
"Lại để cho tôi nghe thấy người nào còn cười, ông đây đánh cho phọt shit luôn."
Nhìn tiểu bạch kiểm đã biến mất, mọi người câm như hến.
Tiêu Trần nói rồi ngồi xổm xuống, nhìn tên xui xẻo đã bị đánh tỉnh hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Tên xui xẻo có chút sững sờ, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ là cảm thấy trên mặt đau rát.
Eve cũng càng hoảng sợ, tiểu bạch kiểm kia, đúng là Tiên Nhân Cảnh trong Thượng tam cảnh, mặc dù không như mình, nhưng tuyệt đối cũng là một cao thủ.
Thế mà lại bị thiếu niên này đánh cho không có bất kỳ sức đánh trả nào.
Eve đã hiểu, thiếu niên trước mắt này, e rằng mình không thể chống lại.
Eve thu hồi trường thương của mình, hỏi: "Abel, cậu cảm giác thế nào rồi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận