Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 218: Muốn làm quỷ, không có cửa đâu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:43
Sau đó giống như bệnh truyền nhiễm, tất cả mọi người bắt đầu không ngừng nôn mửa, cho đến khi miệng phát đắng mới dám dừng lại.
Chú mèo con trên cổ áo Tiêu Trần dường như cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, lấy móng vuốt che mắt lại.
Nhưng lấy móng vuốt che mắt lại rồi thì không được bâu vào được cổ áo Tiêu Trần nữa, cho nên nó bắt đầu trượt xuống.
Chú mèo nhỏ không ngừng chuyển đổi giữa che mắt và trượt xuống.
Rất nhanh toàn bộ thế giới yên tĩnh trở lại, những người muốn chạy trốn đều bị chia làm năm phần đều nhau.
Xác người ngổn ngang dưới đất giống như heo chết trong lò giết mổ, đang chờ đợi khách hàng tới lựa.
Giữa sân chỉ còn duy nhất một người còn sống chính là ông già nhà họ Lãnh đã phản bội kia, bởi vì ông ta là người duy nhất không có chạy trốn.
Ông ta xiết chặt lệnh bài gia chủ nhà họ Lữ trên tay, khớp xương ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà có vẻ vô cùng nhợt nhạt.
Vài luồng khí đen từ trên đống thi thể không lành lặn bốc lên, xoay tròn muốn bay lên cao.
Tiêu Trần cười lạnh, tay phải như đang đưa ra phía trước, 'Vô Gian' màu trắng xuất hiện ở trước mặt.
Người tu hành ai cũng biết muốn tiêu diệt một người một cách triệt để là vô cùng khó khăn.
Bởi vì người chết rồi vẫn còn linh hồn.
Lúc con người vừa mới chết ba hồn bảy phách cũng không hội tụ lại, lúc này linh hồn chẳng qua chỉ là một sợi năng lượng tự do trong trời đất mà thôi.
Kế tiếp nếu oán khí hoặc là chấp niệm của người chết đủ mạnh, thì năng lượng linh hồn của người đó sẽ sẽ dần dần tụ lại, chờ đến bảy ngày sau sẽ biến thành quỷ.
Đây là nguồn gốc của đêm hồi hồn.
Mọi người trong giới tu hành ai cũng biết rằng, cho dù là người có tu vi cao cũng không thể vào lúc người vừa mới chết hủy diệt một người theo cách cơ bản nhất, đó là hủy diệt linh hồn của người đó.
Năng lượng của linh hồn người vừa mới chết là khó tóm được nhất, không ai có thể bắt được loại năng lượng này.
Tiêu Trần nhe răng cười nhìn khí đen từ trong đống thi thể vỡ vụn trước mắt dâng lên.
Tay phải nắm phía trên 'Vô Gian', phù văn màu đen quỷ dị nháy mắt che kín vỏ đao 'Vô Gian'.
Tiêu Trần cũng không rút đao ra, không phải ai cũng xứng để hắn rút đao.
Tiêu Trần nắm chuôi đao, trong miệng nhẹ nhàng nhả ra ba chữ.
"Băng Quỷ, nhập."
Áo giáp màu lam bắt đầu bao trùm toàn thân Tiêu Trần, bộ áo giáp màu lam đậm này làm Tiêu Trần trông rất mạnh mẽ và thần bí.
Tiêu Trần buông tay nắm chuôi đao ra, nhìn những luồng khí đen bốc lên, trêu chọc nói: "Muốn làm quỷ à, có hỏi qua ta chưa?"
"Quỷ Liên!"
Tay phải Tiêu Trần cào vào không khí một cái, một đóa hoa sen màu đen từ trên trời giáng xuống.
Quỷ Liên lớn bằng bàn tay nhẹ nhàng xoay tròn, cánh hoa trong suốt óng ánh làm nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không tì vết.
Quỷ Liên nhẹ nhàng dừng lại giữa sân xác.
"Rắc!"
Quỷ Liên vang lên tiếng pha lê vỡ vụn, tiếp theo nổ tung.
Quỷ Liên nổ thành bột phấn ở trong không khí lập loè đốm sáng âm u.
Bột phấn kia không ngừng biến ảo trong không gian trước mắt, cuối cùng trở thành một con mãng xà màu đen.
Mãng xà đen vui sướng bơi lội trong không khí, lúc cao lúc thấp giống như đang đuổi theo thứ gì đó.
Tất cả mọi người có thể cảm giác được, theo hắc mãng bơi lội, không khí khiến người ta áp lực lúc trước dần dần trở lại bình thường, oán khí lệ khí đầy trời cũng biến mất.
Mà toàn bộ những khí đen không dễ phát hiện kia cũng bị mãng xà đen nuốt hết vào trong bụng.
Ông già nhà họ Lãnh không chạy theo đám người nhìn thấy cảnh này sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta liên tiếp lùi vài bước rồi ngã ngồi dưới đất, nhìn Tiêu Trần lẩm bẩm: "Rốt cuộc cậu là ai, vì sao ngay cả năng lượng không thành hình của linh hồn cũng có thể bắt lấy cắn nuốt."
Trên thế gian này điều gì khiến cho người tu hành sợ hãi?
Cũng không phải cái gọi là chết kia, thậm chí đối với vài tông môn mà nói thì chết có lẽ chỉ là bắt đầu.
Chuyện trước mắt mới là điều mà người tu hành sợ hãi, linh hồn bị người khác hủy diệt, đại biểu cho người đó từ đây tan thành mây khói, không còn một một chút quan hệ với trời đất này.
Tiêu Trần cũng chẳng thèm nhìn ông ta một cái, chỉ thỉnh thoảng chọc chọc mèo con trên cổ áo.
Mèo con thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cằm Tiêu Trần, đôi khi lại vươn móng vuốt nhỏ cào một cái lên tay Tiêu Trần.
Lâu lâu Tiêu Trần lại giật nhẹ chòm râu mèo con, lại nhấn lỗ tai nó xuống, chơi đến quên trời quên đất.
Dần dần con mãng xà đen hình thành từ Quỷ Liên tan biến vào trời đất.
Theo mãng xà màu đen biến mất, tất cả mọi người có thể cảm nhận được trong chỗ 'Tu La tràng' trở nên 'Sạch sẽ' lạ thường, thậm chí còn trong sạch hơn cả những chùa, miếu và đạo quán.

Bình Luận

0 Thảo luận