Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 729: Đê tiện

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần vận động xong, lại dẫn mẹ ruột của mình - cái hồ lô lớn kia, lên núi hái thuốc.
Trước khi chính thức bước vào võ đạo, hắn phải tạo cơ sở tốt cho thể.
Mỗi ngày vận động cường độ cao là không thể thiếu, mà càng quan trọng hơn là thanh trừ tạp chất trong cơ thể, tốt nhất là đạt tới trình độ "Vô cấu".
Đối với phối phương thanh trừ tạp chất trong cơ thể võ phu, Tiêu Trần cũng biết không ít, dù sao hắn cũng có bạn tốt là tông sư lớn Võ Vô Địch.
Hôm nay lại đến lượt Bạch Tử Yên chăm sóc Tiêu Trần, đáng thương cho Bạch Tử Yên, cô chỉ có thể đi theo Tiêu Trần, chịu đựng công kích từ miệng của hắn.
"Chị đẹp, chị biết thứ gọi là cây đu đủ không?"
"Không biết."
"Có thể làm ngực lớn đấy chị đẹp."
Bạch Tử Yên tức trợn trắng mắt: "Mẹ là mẹ của con, đừng có gọi bậy."
"Ô cê chị đẹp, chị đẹp là không vấn đề." Tiêu Trần rung đùi đắc ý đi tới.
Chỗ Tiêu Trần muốn đi là nơi từng là dược viên của Kính Hoa tông, trong trận đại chiến ba năm trước, bởi vì dược viên cách vô cùng xa nên cũng không bị ảnh hướng đến.
"Có rảnh tôi dạy cho chị đẹp một loại gọi là vận động yoga, có thể tạo hình nha."
"Ai da, đừng xụ mặt nữa mà, tuy bờ mông chị không đủ vểnh, ngực cũng không đủ lớn, nhưng không cần tự ti nha, về sau Trần ca ca mang chị đẹp đi tới Địa Cầu, nhét thêm Silicone thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được hết."
Bạch Tử Yên tức đến đau đầu, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, vài đạo kiếm khí vây Tiêu Trần lại.
"Úi úi, chuyện gì cũng từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ..."
Bạch Tử Yên lạnh mặt, điên cuồng đập bờ mông Tiêu Trần một hồi.
"Cây đu đủ đúng không?"
"Chị đẹp đúng không?"
"Trần ca ca đúng không?"
...
Lần này Tiêu Trần gào khản cả giọng cũng không kéo được viện binh tới.
Tiêu Trần bụm lấy bờ mông tội nghiệp đi phía trước, Bạch Tử Yên mang theo một cái gậy đi theo sau lưng.
"Chị đẹp..."
"Hửm?"
"Mẹ ơi, nơi này có linh thú các thứ không."
Tiêu Trần rất thức thời sửa miệng lại.
"Linh thú?" Bạch Tử Yên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Rất ít, loại như linh thú này vô cùng trân quý, rất ít khi xuất hiện ở nơi có người."
"Ò." Tiêu Trần có chút thất vọng gật đầu.
"Trần Trần, con tìm linh thú làm gì vậy?" Bạch Tử Yên tò mò hỏi.
"Ăn!"
"Ăn?" Bạch Tử Yên có chút mờ mịt, linh thú vô cùng trân quý, ở đâu mà có người dùng để ăn.
"Muốn ăn thịt bổ khí lực, những trái cây kia không có hiệu quả như vậy."
Tiêu Trần suy tư, có chút nghẹn lòng, xem ra một đường võ đạo này thật đúng là không dễ đi.
Đi chừng một canh giờ, rốt cuộc đã tới dược viên.
Bởi vì Bạch Tử Yên các cô rất ít khi quản lý, trong dược viên mọc ra không ít cỏ dại.
Hiện tại Tiêu Trần cũng không cần dược vật quá cao cấp, đi dạo một vòng trong dược viên rất nhanh đã tìm đủ đồ vật mình cần.
Thế nhưng có vài cọng thảo dược tên là Thiên Bảo thảo lớn lên không tốt lắm, có thể sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu.
Thấy Tiêu Trần có chút thất vọng, Bạch Tử Yên nhẹ nhàng sờ lên đầu Tiêu Trần nói khẽ: "Nếu không mẹ đi xuống núi chuẩn bị cho con vài cọng."
Vốn là khung cảnh ấm áp, kết quả lập tức bị Tiêu Trần phá hủy.
Con mắt Tiêu Trần híp lại nói: "Chút việc nhỏ ấy Trần ca ca tôi cũng làm không được thì sao có thể mang theo các chị 'làm màu', mang các chị bay."
"Trần ca ca đúng không?"
"Làm màu đúng không?"
...
Tiêu Trần bụm lấy bờ mông, oan ức lấy ra một khối ngọc thạch màu xanh biếc mang theo vết nứt từ trong lòng ngực.
"Lão già họm hẹm, làm việc."
Hai bàn tay Tiêu Trần để trước Sơn Thần Ngọc, thả vài cọng Thiên Bảo thảo tới phía trước Sơn Thần Ngọc.
Sơn Thần Ngọc nhảy nhót vài cái, hình như đang kháng nghị hành vi bạo lực của Tiêu Trần.
"Lại nhảy nữa thì ông đây ném mi vào hầm cầu, có tin hay không?"
Tiêu Trần hung dữ nói, dọa Sơn Thần Ngọc run rẩy.
Một ánh huỳnh quang màu xanh biếc bay vào trong cỏ Thiên Bảo.
Sự tình thần kỳ đã xảy ra, Thiên Bảo thảo còi cọc nhanh chóng bắt đầu sinh trưởng, chớp mắt đã cao hơn người.
Lá cây đầy đặn, tràn đầy sức sống.
Tiêu Trần thoả mãn gật đầu, Sơn Thần Ngọc này quả thực dùng quá tốt, không hổ là thứ tốt trong lòng tiểu dễ thương.
"Lúc nào đi làm chút hạt giống đặc biệt, dùng để đánh nhau chắc chắn là rất tốt."
Một cây thảo dược vốn chỉ cao đến một thước trong nháy mắt đã phát triển tới chiều cao của một người, cảnh tượng này khiến Bạch Tử Yên cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Bạch Tử Yên biết rằng viên ngọc bích bị nứt này chính là mấu chốt để Tiêu Trần sống lại.
Nhưng Bạch Tử Yên có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, đó là nỗi sợ hãi trước những điều chưa biết.
Tiêu Trần nhét một vài cọng Thiên Bảo vào hồ lô.
Hồ lô này được Kính Hoa tông dốc sức luyện chế, nó không chỉ là một dưỡng kiếm hồ lô đỉnh cao nhất, mà còn là một nơi chứa đựng rất tốt.

Bình Luận

0 Thảo luận