Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 538: Máu chảy thành sông

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Với thủ đoạn của Tôn Giả thì giết chết con ả này khác gì giết một con kiến chứ.
Nguyệt Hổ đi tới bên cạnh Côn Thiên, nhìn về phía xa nói: "Mau giải quyết đi."
Côn Thiên gật đầu, cùng Nguyệt Hổ tiến về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần chắp tay sau lưng, thoải mái đi bộ trên chốn đồng hoang.
Đối diện với công kích của cả triệu đại quân những điệu bộ lại nhàn nhã ấy lại y như là một bà già đi chợ mua thức ăn.
Dưới đòn tấn công của đại quân, mặt đất không ngừng chấn động. Chỉ thoáng cái mà cánh đồng hoang vốn yên tĩnh đã trở nên ầm ĩ ồn ào.
Tiêu Trần hơi nhíu mày, hắn thích an tĩnh.
Tiêu Trần đưa tay phải lên, đặt thẳng ở trước mặt mình rồi ngẩng đầu nhìn khe nứt trên không trung, khẽ nói:
"Đao Trủng Thiên Chinh."
Vừa mới dứt lời thì Tiêu Trần lập tức hóa thành một làn khói đen tiêu tán giữa đất trời.
Cùng lúc đó hắn đã xuất hiện trong tầm công kích của đại quân.
Không chỉ một mà là có rất nhiều Tiêu Trần cùng lúc xuất hiện ở trong đại quân. Mỗi người đều có tư thế tay dựng thẳng trước mặt mình.
Ảo ảnh Tiêu Trần như ẩn như hiện, đại quân cứ thế đâm xuyên qua ảo ảnh của hắn mà không hề có chút trở ngại nào.
Thời khắc này, cuối cùng thì thanh đoạn đao đen kia cũng hạ xuống. Đại địa bắt đầu rung lắc dữ dội.
Lấy hắc đao làm trung tâm, cả vùng đất rộng lớn lập tức bị cắt thành những mảnh nhỏ, một khe hở lớn khủng khiếp xuất hiện ngăn cản thế công của đại quân.
Cùng lúc đó, từ trong khe nứt trên không trung cũng xuất hiện rất nhiều đoản đao với đủ hình dạng khác nhau, ầm ầm trút xuống.
Những thanh đao này có đặc điểm chung là không nguyên vẹn, không có thanh nào hoàn chỉnh hết.
Có thanh lớn như ngọn núi nhưng cũng có thanh chỉ to cỡ bàn tay.
Chúng đâm lao thẳng về phía sau những ảo ảnh Tiêu Trần.
Khe nứt trên không trung đột nhiên phát sáng, trong đó hiện ra một cảnh tượng rất chi là quỷ dị.
Bên trong khe nứt là một mảng hoang vu với vô số đao gãy cắm trên mặt đất
Đao khí kinh khủng xé rách không khí tạo thành một vết nứt hư không đen nhánh.
Chỗ đó hình như là mộ địa của các loại đao.
Những thanh đao gãy không ngừng chuyển động giống như đang mọc lên từ lòng đất, nghe theo lời triệu hoán của Tiêu Trần mà đi tới hiện thế.
Thế nhưng những đoạn đao được hắn chọn lựa lại có hạn, cuối cùng thì vẫn còn vô số đao gãy phải nằm lại trong mộ địa hư vô sống tạm qua ngày.
"Phía dưới mộ đao, sung sướng vĩnh hằng."
Tiêu Trần thật sự thì đang đứng trên hư không nhìn xuống cả triệu sinh linh trên đại địa, trong mắt hiếm khi xuất hiện chút say mê điên cuồng.
Đoạn đao cuối cùng cũng hạ xuống. Có lẽ toàn bộ cánh đồng hoang, thậm chí là phiến lục địa này đều đang rung lên
Máu chảy thành sông.
Là máu chảy thành sông theo đúng nghĩa đen.
Sắc đỏ vàng của huyết dịch và máu tươi trộn lẫn vào nhau tạo thành những dòng suối nhỏ vui vẻ lưu chuyển trên cánh đồng hoang.
Tiêu Trần lặng lặng cất bước trên đại địa tan hoang, lúc này trăm vạn đại quân đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn vô cùng vô tận thi thể què cụt nát bấy. Tiêu Trần hít sâu mấy cái, giống như muốn hút sạch vô số oán khí ở đây vào trong cơ thể.
Hai bóng người ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra, màn sáng bảo vệ đã bị phá tan từ lâu, thậm chí trên cơ thể cũng đã có nhiều chỗ vỡ vụn.
Thân thể nát bét bắt đầu nhanh chóng tự chữa trị thế nhưng lại không có cách nào tu bổ được nội tâm đã vỡ vụn của bọn họ.
Đây là sức mạnh khổng lồ đến mức nào cơ chứ, cả triệu sinh linh chỉ trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.
Thấy Tiêu Trần từ từ tiến về phía mình, bọn họ không nhịn được mà run rẩy, thậm chí ngay cả ý niệm trốn chạy cũng không dám có.
Tiêu Trần nhìn hai người, không thấy có động tác gì nhưng hai cái đầu người lại bay vèo lên, máu tươi bắn lên trời như suối phun.
Tiêu Trần đưa tay đón lấy hai cái đầu, lẳng lặng đứng trên cánh đồng hoang.
Khe nứt khổng lồ trên bầu trời đã biến mất, ánh trăng đỏ tươi chiếu khắp đại địa
Thập Nhất ngủ rất say.
Ngọn lửa đen khiến cô bé cảm nhận được sự an toàn và ấm áp chưa từng có.
Trong mơ cô bé thấy mình và anh trai sống trong một thế giới ấm áp.
Ở đó có rất nhiều nhà cao tầng, có hộp sắt biết chạy, còn có cả những còn chim sắt biết bay nữa.
Ở đó có hoa tươi có cỏ non, món ngon ăn mãi không hết.
Thập Nhất cười rất vui vẻ.
"Thập Nhất, theo ta trở về."
Một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai Thập Nhất, là giọng của một ông lão.
Thập Nhất mơ mơ màng màng mở mắt thì thấy một ông lão tóc trắng râu bạc đang đứng trước mặt mình.
Ông lão mang theo nụ cười hiền lành, cưng chiều nhìn Thập Nhất.
"Ông ơi, ông là ai thế ạ?" Thập Nhất dụi mắt, tò mò hỏi.
"Ông là người thân của con đây. Tiểu Thập Nhất, chúng ta về nhà thôi." Ông lão khẽ cười nói.

Bình Luận

0 Thảo luận