Tiếng tụng kinh hùng vĩ bắt đầu vang lên, toàn bộ trong kết giới bắt đầu tràn ngập bầu không khí thần thánh và an nhiên.
Nhưng những người này đều là những kẻ càng già càng lão luyện, suy nghĩ thâm căn cố đế, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được.
Ngay khi đám người Thiên Lạc đang chuẩn bị tập trung lực lượng phá vỡ kết giới.
Một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trong kết giới.
Đây là một thiếu niên, trông rất tuấn tú phiêu dật, ăn mặc lộng lẫy.
Tiêu Trần thần tính kinh ngạc nhìn thiếu niên, bởi vì thiếu niên này chính là Đế Tôn lúc trước mình đã nhìn trộm bằng Thiên Cơ Nhãn.
"Đế Tôn đại nhân." Đám người Thiên Lạc nhìn thấy thiếu niên, tất cả đều chỉnh tề quỳ xuống lạy.
Bọn hắn dường như không vui lắm, mà nhiều hơn là sự sợ hãi.
Thiếu niên nhìn Tiêu Trần thần tính, đột nhiên vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm bờ môi.
"Đánh với tôi một trận, chỉ cần cậu thắng, trận chiến bàn cờ Hỗn Độn lần này coi như phe các cậu thắng, được chứ?"
Nghe thấy lời nói của Đế Tôn, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt của mình về phía Tiêu Trần thần tính.
Sắc mặt Cương Chủ lạnh đến đáng sợ, mặc dù Đế Tôn là người ở phía đối diện, nhưng hắn ta đã không ra tay từ rất lâu rồi.
Lần này xuất hiện đột ngột, lại đánh một trận với Tiêu Trần thần tính, thật sự khiến người ta không thể đoán trước được.
Cương Chủ là một trong số ít người biết được sức mạnh thực sự của Đế Tôn.
Theo cô, thực lực của Đế Tôn đã vượt qua ranh giới của Đại Đạo, cũng chỉ trong thời đại Đại Địa Vô Tận, những vị đại thần đó mới có thực lực như vậy.
"Chẳng lẽ Đế Tôn cho rằng thực lực của Đại Đế đã có thể ngang tài ngang sức với hắn rồi sao?" Cương Chủ thầm nghĩ trong lòng.
"Thế nào, có đồng ý không?" Đế Tôn mắt ngập tràn ý cười nhìn về phía Tiêu Trần thần tính.
Tiêu Trần thần tính rất tự giác lắc đầu: "Tôi có biết anh đâu, tôi không đánh lộn với anh đâu!"
"Haha." Đế Tôn cười lạnh: "Nếu cậu không muốn đánh, vậy chúng ta tính toán sổ sách đi."
Tiêu Trần thần tính phồng má, vẻ mặt ngây thơ nói: "Tôi có biết anh đâu, tỗi cũng không nợ tiền anh, anh tính sổ với tôi làm cái gì chứ?"
"Lúc trước cậu nhìn trộm bản tôn, cậu nghĩ khoản nợ này nên tính toán thế nào?" Đế Tôn dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán mình, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Hắc hắc, tôi chỉ là tò mò mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy, được không?" Tiêu Trần thần tính xấu hổ cười: "Nếu không thì vậy đi, tôi nhận thua, anh thấy thế nào?
Đế Tôn hơi nheo mắt lại: "Tôi thật sự rất tò mò, làm sao cậu lại đạt tới thực lực thế này với loại tính tình như vậy chứ?"
"y yo, cứ như thế đạt được thôi á, bí quyết Mị tộc." Tiêu Trần thần tính vô tội xòe hai tay ra.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ, không hề có ý chí chiến đấu của Tiêu Trần thần tính, Đế Tôn cười lạnh, phất phất tay, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Đế Tôn bóp lấy cổ bóng dáng kia, cười nói: "Cậu nghĩ tôi nên xử lý kẻ phản bội này như thế nào?"
"Xích Long Tinh." Tiêu Trần thần tính kinh ngạc hô lên.
Người bị Đế Tôn bắt đúng là Minh La.
"Đại nhân..." Minh La bị bóp cổ, khuôn mặt sung huyết đến tím xanh.
"Anh... anh... anh muốn làm gì? Thả người ra cho tôi." Tiêu Trần thần tính tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Ồ, haha, có vẻ như cậu quan tâm đến tiện dân này lắm nhỉ." Đế Tôn vui vẻ nở nụ cười.
"Anh mới là tiện dân ấy, cả nhà anh đều là tiện dân." Tiêu Trần thần tính khinh thường nhất là loại hành vi chà đạp người khác này.
"Cậu là người đầu tiên dám mắng tôi như thế đó." Đến Tôn sắc mặt trở nên âm trầm, sức lực trên tay cũng bắt đầu tăng thêm.
Những sợi tơ sương mù màu đen xuyên vào cơ thể Minh La.
Đế Tôn lạnh lùng hỏi: "Hỏi lại cậu một lần nữa, có đánh với tôi không?"
"Đại... đại nhân, đừng để ý đến tôi." Minh La giãy dụa, đứt quãng nói ra những lời này.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Minh La, lông mày Tiêu Trần thần tính nhíu rất sâu.
"Được, đánh." Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, đến Tướng Quân nhai." Nói xong, bóng dáng Đế Tôn đột nhiên biến mất, ngay cả đám người Thiên Lạc cũng bị hắn ta mang đi.
Vẻ mặt Tiêu Trần đầy lo lắng, đi đến bên cạnh Cương Chủ, kéo tay áo Cương Chủ nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, đưa tôi đến Tướng Quân nhai gì đó, được không?"
Cương Chủ cau mày nói: "Đại Đế, không thể đi được, thực lực Đế Tôn sâu không lường được, đừng vì một nữ tử mà dấn thân vào nguy hiểm."
Tiêu Thần thần tính nhẹ nhàng lắc đầu: "Muốn đi cơ, người ta tin tưởng tôi như thế, nếu tôi vứt bỏ mặc kệ cô ấy, chẳng phải sẽ phụ lòng cô ấy sao."
"Tôi sẽ đưa Đại Đế đi, các cô cứ hành động theo kế hoạch ban đầu." Kiếm Chủ đột nhiên đứng dậy, nhẹ gật đầu với Cương Chủ.
Cương Chủ vẻ mặt âm trầm nhìn Kiếm Chủ, đây là muốn làm vũ khí sử dụng của Tiêu Trần thần tính.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận