Sơ Nhất nhẹ nhàng đáp xuống trên vai của con vượn khổng lồ, đôi chân trần của cô nhẹ nhàng kiễng lên.
"A Công, làm phiền ngươi rồi."
Sơ Nhất nhẹ nhàng nói.
"Ha ha, không sao đâu tiểu gia hỏa, nếu đã gọi ta một tiếng A Công, ngươi chính là nữ vưng băng tuyết, ngươi nên được che chở bởi thế giới băng tuyết."
Giọng nói già nua của con vượn khổng lồ phát ra, hơi thở lạnh lẽo xộc thẳng vào bức tường máu treo trên cao.
"Tu La đại thế giới sao? Nơi này đáng sợ."
Con vượn khổng lồ nhìn sông máu dội ngược, hai chân hơi co lại, đột nhiên xuất lực.
Dưới lực lượng đáng sợ này, toàn bộ Tuyết quốc trong phút chốc bị xé nát.
Thân hình con vượn khổng lồ điên cuồng nhảy lên, đập về phía Huyết Dực trong sông máu.
"Một lão súc sinh, còn muốn bày trò gì sao?"
Vẻ mặt đăm chiêu trên mặt Huyết Dực biến mất.
Đại thương trên vai, mãnh liệt đâm xuống dòng sông máu.
"Cạc cạc..."
Bộ xương giờ phút này lại nở nụ cười.
"Cười con bà nó chứ, hôm nay lão nương có xảy ra chuyện gì, lúc về sẽ đem ngươi đi nấu canh."
Huyết Dực đột nhiên giơ tay lên.
Sông Huyết vốn đã bình tĩnh trở lại, giờ phút này lại điên cuồng gầm thét.
Sóng máu thật kinh hoàng, những con sóng màu máu cao tới vạn trượng đã nâng thân ảnh của Huyết Dực lên.
Vào lúc này, đôi mắt đỏ tươi của Huyết Dực đầy vẻ ngưng trọng.
"Đại Tu La."
Một bóng ma khổng lồ, không dưới con vượn khổng lồ, bước ra khỏi sóng máu.
Một trường thương đen nhô lên từ dòng sông máu.
"Ầm!"
Huyết Dực cầm cây trường thương, đồng thời, một cây thương to lớn xuất hiện trong tay của hư ảnh.
Huyết khí kinh hoàng phát ra từ không trung, những đại đạo xiềng xích màu máu trong khoảng không, phát ra âm thanh lộp bộp.
"Tiểu tử, mượn kiếm dùng một chút."
Nhìn cảnh này, con vượn khổng lồ vươn lòng bàn tay to như ngọn núi ra.
Sơ Nhất nhẹ gật đầu, liền ném dải vải trong tay ra xa.
Một chút ánh sáng vàng hiện lên, giống như ánh sáng bình minh xuyên qua bóng tối cuối cùng, người bị xuyên qua không thể mở mắt.
Một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tay con vượn khổng lồ, năng lượng thanh kiếm màu vàng xuyên thủng mọi thứ xung quanh nó.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thương Long tối sầm lại.
"Hóa ra là ta không đủ tư cách để đấu với cô ta."
Sự tự tin trước đây, giờ khắc này xem ra trông thật nực cười.
Sự mất mát to lớn biến thành nỗi tức giận vô bờ bến.
Thương Long âm trầm nhìn bóng dáng mảnh mai trên vai con vượn khổng lồ.
Hắn biết rằng nếu hắn bỏ lỡ cơ hội này, hắn sẽ không bao giờ có khả năng trả thù.
Bóng dáng Thương Long biến mất trong khoảng không.
......
Nơi này cuộc chiến đang sôi nổi, nhưng tâm trí của một số người bắt đầu sống dậy.
Đây có lẽ là một cơ hội tốt.
Tử Linh Lung bước ra khỏi Đại Bạo Diễm, thông đạo ngọn lửa sau lưng cô ta vừa biến mất.
Vài bóng người xuất hiện xung quanh cô ta.
"Tử Tiên Tử, ngươi có thể đến thế giới của chúng ta, giúp chúng ta sửa lại một kiện Phá Giới Chi Khí được không?"
Đôi lông mày xinh đẹp của Tử Linh Lung khẽ cau lại, "Ngươi đến nhanh như vậy?"
"Các ngươi là cái thá gì, cũng dám có chủ ý trên người Tử Tiên Tử?"
Giọng nói chế giễu vang lên, càng nhiều nhân ảnh hơn xuất hiện ở đây.
"Tử Tiên Tử, chỉ cần ngươi hứa đi đến thế giới của chúng ta, ngươi muốn điều kiện gì đều có thể."
"Đến chỗ của chúng ta, hàng tỷ sinh linh đang bị Xích Triều tấn công, chúng ta cần một Phá Giới Chi Khí để chống lại."
"Chỉ có những sinh vật trong thế giới của ngươi là có giá trị, mệnh của người khác không phải là mệnh sao?"
Một cuộc cãi vã đầy mùi thuốc súng vang lên.
Chỉ có một Tử Linh Lung, nhưng có quá nhiều người muốn cô ta ấy.
Việc một luyện khí sư sẽ đi hay ở lại thường không phải do luyện khí sư đó quyết định.
Đây là nỗi niềm của những luyện khí sư, những người không giỏi đánh giết thường rơi vào trường hợp này.
Tử Linh Lung có chút bi thương cười cười, luyện khí sư thứ nhất thì có làm sai? Còn không phải là một công cụ trong tay người khác thôi ư.
Tử Linh Lung nhìn lại Đại Bạo Diễm với vẻ mặt ảm đạm.
Đại Bạo Diễm không cố ý giúp bản thân.
Có lẽ thật sự như nó nói, "một số điều phải được trải nghiệm."
"Một đám cẩu tạp chủng, cũng muốn có ý đồ trên người tiểu thư nhà ta."
Một tiếng hét lớn vang lên, một vết nứt to lớn đột nhiên kéo dài.
Những người xung quanh không thể không né tránh vết nứt kinh hoàng này.
Thiết Tháp đem theo tiểu nha hoàn, xông đến bên người Tử Linh Lung.
"Đi, tiểu thư."
Thiết Tháp đẩy tiểu nha hoàn đến bên cạnh Tử Linh Lung, chiếc rìu lớn trong tay rất nhanh bị ném ra ngoài.
Nơi mà chiếc rìu khổng lồ đi qua, khoảng không biến dạng không chân thực.
"Cản cô ta ta lại."
Những người đang tranh cãi, đồng thời, hành động cùng một lúc.
Khoảng trống méo mó bị trấn xuống.
Cơ bắp như đá trên người Thiết Tháp đột nhiên căng phồng.
"Một bầy súc sinh ra vẻ đạo mạo."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận