Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 747: Lưu Tô Minh Nguyệt

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô, nhìn cô gái nhỏ cười nói: "Giờ tôi chỉ là một kẻ yếu, mấy người thần tiên đánh nhau, tôi ngồi xem là được rồi rồi."
Tiêu Trần lại nhìn hán tử chậm rãi đi tới nói: "Anh trai, chúng ta chính là đồng hương, tôi là người Địa Cầu, chính là hậu duệ Bàn Cổ chính gốc đấy!"
Nghe xong lời này, hán tử nhìn Tiêu Trần một cái, Tiêu Trần nghĩ cắn câu rồi.
Kết quả hán tử há miệng nói: "Tôi chỉ là người hộ giới, không biết những cái khác, dám vào quấy nhiễu thể xác của Bàn Cổ đại thần, giết không tha."
"Mẹ nó, lại gặp phải tên thẳng đuột." Đầu Tiêu Trần lớn như cái đấu.
Trong cuộc đời Tiêu Trần thấy phiền nhất là giao tiếp với người như thế.
Người kiểu đó bạn nói anh ta tận trung với cương vị công tác cũng được, nói anh ta không linh hoạt cũng được, anh ta không giảng đạo lý với bạn.
Lúc này người đàn ông vươn song chưởng, chậm rãi giơ lên.
Một luồng khí lưu cuồng loạn tạo thành trong trời đất, trong nháy mắt đánh xung quanh hỗn độn một mảnh.
"Người quấy rầy thể xác của Bàn Cổ đại thần, giết không tha."
Giọng nói to lớn của người đàn ông vang lên, đột nhiên toàn bộ bầu trời đêm như rơi vào sự yên tĩnh chết chóc, chỉ còn lại tiếng bạo liệt của khí lưu xung quanh.
Sắc mặt cô gái nhỏ và Tiêu Trần đồng thời thay đổi.
Sau đó trên người cô gái nhỏ tuôn ra từng vụ khí màu hồng.
Một ảo ảnh Cự Vĩ Yêu Hồ như là một ngọn núi lớn xuất hiện ở trên trời cao.
"Thì ra là con hồ ly, khó trách sao lại dâm dật như vậy."
Lúc này rồi mà Tiêu Trần còn vẫn không quên than thở.
Chỉ là điều khiến Tiêu Trần không hiểu là rõ ràng Cửu Vĩ Yêu Hồ này là một con đại yêu, thậm chí có thể là thiên yêu trong truyền thuyết.
Thế nhưng khí tức trên thân con hàng này cũng không phải yêu khí, việc này rất là kì quái, chuyện như vậy cũng là lần đầu tiên Tiêu Trần gặp phải.
Hiện tại cũng không phải là lúc để lo những chuyện này.
Tiêu Trần vỗ Sơn Thần Ngọc trong ngực nói: "Lão già họm hẹm đừng giả bộ chết nữa, mau lăn ra đây, xử lý không tốt ông đây sẽ chết ở đây đấy."
Sơn Thần Ngọc bay ra từ trong lòng Tiêu Trần.
Từng ánh huỳnh quang xanh biếc phát ra, bảo vệ kĩ Tiêu Trần.
Một bóng dáng nho nhỏ nhảy nhót chạy ra từ Sơn Thần Ngọc.
Bóng dáng nhỏ ấy chỉ lớn bằng lòng bàn tay, khuôn mặt cũng có vẻ thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi.
Bóng dáng đó mặc chiếc váy màu xanh biếc, trên đầu đội chiếc vòng hoa nhỏ, trên lưng mọc ra bốn cánh chim trong suốt.
cô phồng má, chu miệng nhỏ trắng trẻo, tức giận nhìn Tiêu Trần.
Ánh huỳnh quang lượn lờ quanh người cô, sinh cơ mênh mông, nhộn nhạo tản ra quanh ấy.
Bộ dạng như vậy cực kỳ giống "Hoa tiên tử" trong truyền thuyết.
Không sai đây là chủ nhân chân chính của Sơn Thần Ngọc, Sơn Thần của Bất Quy sơn mười vạn dặm, Lưu Tô Minh Nguyệt.
Vì sao Tiêu Trần thích gọi bà ta là lão già họm hẹm đây?
Làm một người Địa Cầu chính gốc, Tiêu Trần xem Tây Du Ký lớn lên.
Trong lúc này Thổ Đa công công, Sơn thần lão nhi, có ai không phải tiểu lão đầu tóc trắng xoá, gọi dạ bảo vâng.
Đối với Sơn Thần Bất Quy sơn, nhìn bộ dạng đáng yêu kia, từ trước đến nay Tiêu Trần đều không thể tiếp thu được.
Sơn thần nên có bộ dạng của sơn thần, cả ngày chu môi bán manh là làm cái gì.
Cô nhóc này vừa xuất hiện, thực vật xanh trong vòng trăm mét xung quanh đã bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Trong chớp mắt đã hình thành nên từng bức tường thực vật xanh tươi.
Cô nhóc nhảy đến trên đầu Tiêu Trần, túm loạn đầu của hắn.
"Anh là người xấu, phá Sơn Thần Ngọc của tôi rồi, tôi muốn nhổ tóc cho anh hói đầu, hừ."
Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng nắm Tiêu Trần tóc, Tiêu Trần đau nước mắt đều sắp rớt xuống.
"Con rùa đen nhà cô, đừng có làm rộn coi, mau tới chơi chết bọn họ."
"Gió to nổi!"
Lúc này hai tay người đàn ông lại hơi giơ lên.
Toàn bộ không gian mãnh liệt co lại, như là người trong giấc mộng đột nhiên rút gân, bảy vòng gió xoáy đen nối liền trời cao bỗng nhiên xuất hiện trong đất trời.
Vòi rồng đen bao vây mọi người, liên tục co vào chính giữa.
Vô số đại thụ bị nhổ tận gốc, thứ có thể nhìn thấy trên mặt đất đều bị cuốn lên trời.
Lôi xà xanh lam to lớn chập chờn sáng tối trong vòi rồng.
Lôi xà gầm thét, lại thêm tiếng thiểm điện và cuồng phong, tựa như tiếng phát ra lúc đại thần khai thiên tích địa.
"Oa oa oa, chạy mau!"
Lưu Tô Minh Nguyệt đứng ở trên đầu Tiêu Trần, nhảy loạn múa loạn.
Tiêu Trần ôm chặt lấy hồ lô lớn, toàn bộ thân hình bị cuồng phong quét cho không ngừng phiêu đãng trên không trung.
"Chạy cái con mẹ cô ấy, mẹ nó dù gì cô cũng là sơn thần một phương, mau nghĩ biện pháp cho ông đi." Mặt Tiêu Trần đen lại.
"Hu hu ở đây cũng không phải Bất Quy sơn, tôi đâu quản được ngọn núi này."
Lưu Tô Minh Nguyệt nhéo tai Tiêu Trần, thân thể nho nhỏ không ngừng loạng choạng trên không trung.

Bình Luận

0 Thảo luận