Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 770: Người trong giang hồ thân bất do kỷ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Ba tơ máu xuất hiện trên cổ các cô, thời gian dần qua máu tươi chảy xuống.
Ba đệ tử lúc trước vẫn còn vừa nói vừa cười, đột nhiên cứ như vậy không còn nữa.
Bạch Tử Yên tức giận run cả người, kiếm khí ngập trời tuôn ra dựng lên như thủy triều.
Bà lão nhìn Bạch Tử Yên như mèo đùa chuột, nhẹ nhàng giơ tay lên.
"Cô muốn ai chết trước nào?"
Bà lão nhướng lông mày, nhìn gương mặt thanh lãnh tuyệt lệ của Bạch Tử Yên.
Bạch Tử Yên thu hồi kiếm khí, vô lực ôm đệ tử đã chết.
Có đôi khi cuộc sống chính là đáng ghét như vậy, đột nhiên đánh bạn một cái khiến bạn trở tay không kịp.
Nhìn biểu cảm bất lực tuyệt vọng trên khuôn mặt trứng ngỗng của Bạch Tử Yên, trên mặt bà lão lại hiện lên ý cười sảng khoái vô cùng.
"Ba ngày sau đó Thiếu tông chủ tới đón dâu, ngày mai tôi sẽ sai người đưa đồ cưới tới."
"Cô là người thông minh, cô biết nên làm như thế nào. Đương nhiên cô cũng đừng hòng chạy, tôi sẽ ở trên hai chiếc Bảo Thuyền coi chừng các cô."
Bà lão đắc ý nói, thân hình chậm rãi biến mất.
Bi thương và tuyệt vọng bao phủ đỉnh núi này, mọi người nhìn Bạch Tử Yên, đều đang nhẹ nhàng lắc đầu.
Đương nhiên các cô hy vọng Bạch Tử Yên sẽ không đáp ứng mối hôn sự hoang đường ấy.
Bạch Tử Yên nhìn đông đảo đệ tử, cười sầu thảm.
Cô có thể chết, làm người không biết sợ hãi, thế nhưng nhiều đệ tử như vậy phải làm sao bây giờ?
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
...
Bất Quy sơn.
Thời gian một năm vội vã trôi qua, cuối cùng Tiêu Trần cũng đi ra.
Tiêu Trần bị đè ép tròn một năm, một năm qua, dưới sự trợ giúp của Sơn Linh, hắn vẫn luôn kề cận cái chết.
Hai luồng sức mạnh chịu uy hiếp tử vong của Tiêu Trần, trường kỳ dung hợp vào nhau, cũng không còn dấu hiệu tách ra nữa.
Sau khi dung hợp sức mạnh ấy dần bình ổn hơn.
Hai luồng sức mạnh làm tăng cơ thể của Tiêu Trần lên một tầm cao khó tưởng tượng nổi.
Đặc biệt là sức mạnh của Cương chủ, khiến cơ thể của Tiêu Trần tiến vào trạng thái Bất Tử Bất Diệt.
Thế nhưng cái giá phải trả cũng rất rõ ràng, Tiêu Trần mọc ra răng nanh, nhưng chỉ có một chiếc.
Mặc dù không dài như lúc mới bắt đầu, thế nhưng cũng khiến Tiêu Trần không tiện ngậm miệng.
Nếu như muốn mạnh mẽ ngậm lại, đầu răng sẽ hơi lộ ra ngoài.
Đương nhiên phối hợp với khuôn mặt đáng yêu vô cùng của Tiêu Trần, nhìn vậy giống như là hắn mọc thêm chiếc 'răng hổ', càng làm cho Tiêu Trần đáng yêu hơn.
Một tác dụng phụ khác là Tiêu Trần luôn muốn uống máu, cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi.
Cái này đã vượt qua cả mưu cầu đối với thức ăn, thay đổi thành một loại bản năng.
Tiêu Trần nửa nằm trong sơn tuyền ngâm tắm.
Trên cổ treo một con rắn nhỏ màu đen, một con bươm bướm màu đỏ bay múa bên cạnh, thỉnh thoảng đậu lên chóp mũi của Tiêu Trần.
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, thường thường nhổ tóc Tiêu Trần một cái.
"Sắp trọc luôn rồi, cô không thể chuyển sang nhổ nơi khác được à?"
Tiêu Trần trợn trắng mắt.
Lưu Tô Minh Nguyệt phồng má, cắn lên tai Tiêu Trần.
"Rùa đen nhà cô cứ thích kề tai nói nhỏ, học ai đấy?"
Tiêu Trần lắc đầu thật mạnh, Lưu Tô Minh Nguyệt thì dán trên tai Tiêu Trần, thân thể theo cái đầu hắn lay động qua lại trên không trung.
Lục Liễu ở phía xa nhìn mà xạm mặt, rất muốn đi tới đánh chết Tiêu Trần, 'cải trắng' mình nuôi nhiều năm như vậy, sẽ không thích con 'heo' như thế đâu.
Rửa 'mông' xong, Tiêu Trần lanh lẹ đi ra khỏi sơn tuyền.
Tiêu Trần cau mày nhìn bầu trời xanh thẳm.
Ông lão chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Trần, vui mừng nhìn hắn, Đại Đế kinh tài tuyệt diễm nhất từ trước tới nay, quả nhiên không phải gọi không.
"Cảm ơn A Công, tôi phải trở về rồi."
Trong lòng Tiêu Trần dâng lên dự cảm không tốt, hắn biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
"Vì sao Đại Đế không tu hành ở chỗ này, dù muốn tài nguyên nào cũng đều có thể tìm thấy ở trên Bất Quy sơn."
Ông lão có chút không nỡ, dẫu sao lão cũng coi Tiêu Trần như là cháu rể của mình.
Tiêu Trần lắc đầu: "Ở đây không có cơ hội thành Đế, nhất định phải trở về."
Nghe lời Tiêu Trần nói, ông lão trầm mặc một chút, đúng là nơi này không có cơ hội thành Đế.
"Đúng rồi." Tiêu Trần quay đầu lại nhìn ông lão hỏi: "A Công, phía cuối của Bất Quy lộ rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Vấn đề này Tiêu Trần hỏi qua không chỉ một lần, thế nhưng lão đầu luôn luôn ấp úng không chịu trả lời.
Lần này tới Bất Quy lộ, Tiêu Trần phát hiện quanh Bất Quy sơn trở nên có chút táo bạo, dường như xuất hiện rung chuyển gì, điều này làm cho Tiêu Trần hơi bận tâm.
Ông lão vẫn như trước lắc đầu: "Thứ cuối Bất Quy l, là một vật cấm kỵ, thậm chí ngay cả tên cũng không thể đề cập."
Vẫn là câu trả lời ấy, Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai.
"Đi." Tiêu Trần không thú vị phất tay.

Bình Luận

0 Thảo luận