Trên bầu trời, âm binh đập tan hoa sen, hoa sen lại nổ tung âm binh.
Chấn động khủng bố khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hơi không chân thật, thực lực của tu sĩ thật sự có thể đạt tới trình độ này ư?
Dần dần âm binh càng ngày càng ít, âm giới bên kia cũng càng ngày càng mơ hồ.
Tất cả mọi người đều biết, Địa Cầu đi đời rồi, hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa rồi.
Đại quân của Dạ Đàm đại thế giới cùng nhau hò reo.
"Bỏ vũ khí xuống, từ trước tới nay tông chủ của chúng ta đều rất từ bi, biết đâu lại chừa cho các ngươi một con đường sống."
Một vị tướng lĩnh của Dạ Đàm đại thế giới nhìn quân đội Đại Sở trước mắt đã tử trận quá nửa, bắt đầu khuyên nhủ.
"Đại Sở ta chỉ có tử trận với thắng lợi, không có đầu hàng." Một vị Hoàng Đế trẻ tuổi cầm theo chiến đao lão Hoàng Đế để lại sau khi tử trận, tập hợp tàn binh, chuẩn bị phát động cuộc tấn công cuối cùng.
Thanh Y ngơ ngác nhìn bầu trời, nước mắt chảy xuống từ lúc nào không hay.
Thanh Y tuyệt vọng nhìn, bắt đầu lẩm bẩm một mình.
"Chúng ta mất nhà rồi..."
Có người khóc rống lên, không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc này.
Từ Kiến Quân ôm chặt cánh tay đứt rời của mình, một thân ma khí mãnh liệt trào ra.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh ta, lệ rơi đầy mặt.
Bạch Chỉ có thai rồi, nhưng nhà lại sắp mất, còn việc gì tuyệt vọng hơn chuyện này đây?
Năm tháng đã qua, mùa hè đã tận.
Người cười biến thành kẻ khóc, kẻ khóc lại sắp trở thành người nằm trong mộ.
Tất cả mọi người đều không muốn tin vào sự thật này.
Những người bình thường lánh nạn tỏng thành phố nhìn thấy cảnh này, không biết là ai hướng về phía bầu trời vừa khóc vừa hô.
"Cố gắng lên, xin mày đấy!"
Giọng nói này như thể lửa ngoài đồng nội, đốt cháy cả cánh đồng hoang vu vô tận, lan ra khắp thảo nguyên.
Mọi người gào khóc, hét lên, cổ vũ cho niềm hy vọng cuối cùng kia.
"Cố gắng lên, xin mày đấy!"
"Cố gắng lên, xin mày đấy!"
"Cố gắng lên, xin mày đấy!"
Tiếng gào thét đầy tuyệt vọng, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên thế giới.
Lĩnh vực của con chó ngốc đã vỡ rồi, nhưng giờ phút này nó phải đi, thanh niên tóc trắng kia cũng không cản được nó.
Nhưng mà con chó ngốc lại nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của những người bình thường kia.
Không biết tại sao, con chó ngốc chợt nhớ tới cảnh lần đầu tiên nó gặp Đại Đế.
"Xem mày ngốc chưa kìa, sau này chắc chắn sẽ bị người ta lừa đến mức quần lót cũng chẳng có mà mặc, mày cần tao." Đây là câu đầu tiên Đại Đế nói.
"Sau này mày cứ theo tao là được, đảm bảo mày sẽ được ăn no uống say."
Nghĩ tới đây, con chó ngốc há cái miệng rộng nở nụ cười, thật ra nó cũng có mặc quần lót đâu.
"Đây là thế giới của Đại Đế, mình nên trân trọng nó."
Bộ lông trên người con chó ngốc dài ra cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã che phủ cả bầu trời, quấn chặt lấy mọi thứ.
"Uỳnh!"
Bộ lông của con chó ngốc bành trướng cực nhanh, sau đó lại nhanh chóng co lại.
Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh trên bầu trời.
Khi nhìn thấy một bóng người xông ra từ trong bộ lông che phủ cả bầu trời, mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
Thân hình con chó ngốc cấp tốc thu nhỏ lại, rơi xuống mặt đất, từng đốm sáng bay ra từ trong cơ thể nó, đến tận giờ phút này, trên khuôn mặt ngốc nghếch của nó vẫn mang theo ý cười.
Thanh niên tóc trắng nổi giận, cả người cậu ta lỗ cha lỗ chỗ các vết nổ, mà con chim khổng lồ màu xanh dưới thân cậu ta đã bị trọng thương.
"Tên điên này lại cho nổ tinh huyết, nếu không lấy Thanh Điểu ra làm lá chắn thì chắc mình cũng bị trọng thương rồi."
Không còn sức chiến đấu siêu khủng của Thanh Điểu, thanh niên tóc trắng đã mất lý trí.
"Giết, một kẻ cũng không tha." Thanh niên tóc trắng vẻ mặt dữ tợn rống lên.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, đen như mực, đen đến không thể đen hơn.
Một bóng dáng đỡ được con chó ngốc sắp tiêu tán.
Rồi dùng một cây hoa đỏ như máu bảo vệ cơ thể sắp tiêu tán của con chó ngốc.
Bóng dáng đó đưa con chó ngốc cho người bên cạnh.
Ôm lấy con chó ngốc đang thoi thóp, một giọng nói giận dữ vang vọng khắp trời đất.
"Tất cả đều phải chết."
Bầu trời cứ như vậy không có dấu hiệu nào mà đen lại, lạnh lẽo, run rẩy, sợ hãi chậm rãi lan tràn ra như bệnh dịch.
Đen đến nhìn không thấy bất kỳ vật gì, đen khiến người ta tuyệt vọng, mà giọng nói giận dữ kia như cuồng phong mưa lớn truyền khắp bầu trời.
Cẩu Đản cầm cánh tay đã gãy mất, nhìn ra phía xa lệ rơi đầy mặt, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm hai chữ.
"Ba ba"
Thanh Y đột nhiên nở nụ cười, cười đến vui sướng lâm ly.
"Đã trở về, rốt cuộc cũng đã trở về "
Trên biển đông xa xôi, một ông lão ôm một thi thể lão đạo sĩ, ngồi cô độc trên hải đảo.
Trong biển rộng, thi thể một con cự long nổi trên mặt biển.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận