Vừa mở miệng là đã ân cần chào hỏi mẹ người ta, cho dù là người tốt tính đến đâu cũng không kìm lòng được, càng không nói tới Tư Mã Tinh cũng không phải là một người tốt tính.
Mí mắt Tư Mã Tinh run lên một hồi, thành thật mà nói, đời này hắn ta chưa từng gặp người nào thô tục như Tiêu Trần.
Nếu không phải đang ở trên điện Kim Loan, chỉ sợ Tư Mã Tinh đã ra tay rồi.
Tư Mã Tinh cười lạnh: "Chỉ mong xương cốt của cậu cũng cứng như cái miệng của cậu vậy."
Tiêu Trần thô bỉ giơ ngón giữa lên, hé miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Thế nhưng Tư Mã Tinh tức giận đến mức xanh cả mặt.
Bởi vì ngay cả một thằng ngu cũng có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của Tiêu Trần là đang mắng Tam Tự kinh.
Thấy Tư Mã Tinh sắp mất bình tĩnh, lúc này một giọng nói lớn vang lên.
"Mời người được đề cử vào điện."
Sắc mặt Tư Mã Tinh ngay lập tức trở lại bình thường, sau khi sửa sang lại dung mạo, Tư Mã Tinh tự tin bước vào trong đại điện.
Về phần tên thô lỗ Tiêu Trần, đừng nói đến việc chú ý đến ngoại hình, thậm chí hắn còn ngâm nga một điệu hát dân gian đồi trụy rồi lắc lư đi vào đại điện.
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Trần, tất cả mọi người đều nhíu mày.
Chỉ có Dịch Minh đang đứng ở phía trước, giơ ngón tay cái lên với Tiêu Trần.
Đại điện uy nghiêm đến thế, sao lại có thể để Tiêu Trần làm càn như vậy được, có người nhảy ra chỉ trích Tiêu Trần ngay tại chỗ.
"Dưới chân thiên tử, thủ đô đất nước, sao có thể để cho một thằng nhãi làm càn như vậy."
"Tôi đề nghị hủy bỏ tư cách tranh cử của Tiêu Đại Đầu."
"Đồng ý, đồng ý..."
Một đám lão đại nhao nhao bày tỏ thái độ, đây là muốn ra oai phủ đầu với Tiêu Trần trước mặt mọi người.
"Yên lặng." Thư Vọng Kinh rống lên một tiếng: "Hai vị được đề cử đều do các quan lớn nhất phẩm cùng đề cử, nếu nói bị hủy bỏ là hủy bỏ, các người định đem triều đình này ra làm trò cười sao?"
Lão già Thư Vọng Kinh này tuy đã làm thừa tướng nhiều năm như vậy nhưng vẫn có chút uy nghiêm, trong phút chốc đại điện trở nên yên tĩnh.
Thư Vọng Kinh nhìn Tiêu Trần, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Trần hiểu ý hắn ta, hắn ta muốn mình thoải mái đi đánh, cho dù thất bại, đường lui cũng đã sắp xếp xong hết cả rồi.
Tiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu xem như đáp lại.
"Sự tiến cử của các quan lớn nhất phẩm chỉ có nghĩa là các cậu có tư cách để cạnh tranh vị trí này. Kết quả cuối cùng phụ thuộc vào sự thắng bại của cuộc tỷ thí. Dù sao, vương triều Độ Nha là một vương triều tu hành, thực lực mới là thứ quyết định tất cả."
Thư Vọng Kinh nói xong, chỉ tay về phía bên ngoài đại điện.
Đúng lúc này, bầu trời bỗng rung chuyển, phía trên khoảng không cực lớn bên ngoài đại điện, một luồng tia sáng màu đen đột nhiên sáng lên.
Tia sáng bắn thẳng lên trời cao, sau đó một diễn võ đài cực lớn từ từ bay lên.
"Đã lên diễn võ đài, sống chết tự chịu trách nhiệm. Đương nhiên, tất cả mọi người đều là con dân của vương triều, chỉ phân thắng bại là được rồi, không cần phải phân sống chết làm gì."
Câu này là nói với Tiêu Trần, nếu thật sự không làm được, có thể đầu hàng.
Giờ phút này Tư Mã Tinh mới đứng lên, cười nói: "Tôi có một đề nghị nho nhỏ, không biết Tiêu huynh có dám đồng ý không?"
Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn, ở lại một nơi như vậy, nói thật, thà rằng quay về dụ dỗ Thư Nguyệt Nguyệt chơi còn vui hơn, dù sao dáng người của con bé đó rất đẹp, ôm rất chi là thoải mái.
"Có rắm gì thì mau thả đi." Tiêu Trần không kiên nhẫn liếc mắt.
Tư Mã Tinh nén giận cười nói: "Tôi muốn tử đấu với Tiêu huynh, cậu dám nhận không?"
Mọi người nghe thấy thế trong lòng đều sợ hãi, tử đấu cũng như tên gọi của nó, có nghĩa là không chết không thôi, chỉ đến khi một bên chết trước thì mới kết thúc!
Một trong những trận tử đấu nổi tiếng nhất của vương triều là giữa Dịch Minh và Tư Mã Tinh.
Chỉ có điều lúc trước có Dịch Tiên ra tay ngăn cản, mở ra diễn võ đài, lúc này mới cản được hai người không cùng nhau đồng quy vô tận.
Trận tử đấu đó cũng khiến cho mười đại huyệt của Dịch Minh bị đánh nát, tu vi trì trệ không tiến.
Lần này thì không ai có thể ra tay ngăn cản được, bởi vì diễn võ đài đó là một thần khí của Dịch Tiên, nếu hình thức tử đấu thực sự được kích hoạt thì không ai có thể ngăn cản được, trừ khi một trong hai người ngỏm củ tỏi.
Đám người Dịch Minh, Thư Vọng Kinh và Minh Sơ Hạ sắc mặt cực kỳ khó coi, lắc đầu với Tiêu Trần, ra hiệu cho hắn đừng đồng ý.
Tư Mã Tinh dám đề nghị một trận tử đấu, theo tính tình của hắn ta, nhất định phải có đòn sát thủ có thể phân thắng bại, hắn ta mới dám làm như vậy.
Thế nhưng Tiêu Trần lại cười thành tiếng, quả nhiên loại sinh vật ngu xuẩn này là một loại sinh vật kỳ diệu có thể tồn tại bất kể ở nơi đâu, bất kể quốc tịch nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận