Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 893: Thái Cực.

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Cái lồng đen này có thể ngăn cách mọi thứ, là lựa chọn tốt nhất để đối phó với tu sĩ.
Cho dù ngươi là đại năng gì đi nữa, nếu không thể vận dụng pháp tắc thiên địa, không có linh khí để bổ sung thì cũng chỉ có thể bó tay chịu trói trước cái lồng này.
Nhưng hôm nay, không ngờ nó lại bại trong tay ông già này.
Lão già này hình như không mấy phụ thuộc vào linh khí thiên địa, cũng không cộng minh với Đại Đạo.
Kình lực xung quanh ông ta cũng vô cùng cổ quái, khác hẳn với chân nguyên của tu sĩ bình thường.
Hắc y nhân cầm đầu cười nhạt, nói: "Võ Đang quả nhiên danh bất hư truyền, bội phục, bội phục."
Lão đạo sĩ ôm quyền cười ha hả, bộ dạng rất chi là vô hại: "Khách khí rồi, khách khí rồi."
"Nếu như Trương chân nhân đã cố ý cản trở, vậy thì tôi chỉ có thể báo cáo việc xảy ra ở đây với đại nhân.
Đi!"
Bóng dáng đám hắc y nhân dần dần tiêu tán, lồng đen đang ngăn cách vạn vật xung quanh cũng ầm ầm vỡ vụn.
"Ui da!"
Lão đạo sĩ xoa xoa trán, đấm mấy cái vào thắt lưng nói: "Lâu rồi không động tay động chân, đột nhiên phải vận động thì đúng là hơi mệt thật."
"Lão sư tổ ngài thần công cái thế, thiên hạ vô địch." Tiểu đạo sĩ ở bên cạnh vui vẻ chạy tới đấm vai cho lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ véo lỗ tai tiểu đạo sĩ: "Nếu không tại tên nhóc mất nết nhà con, lão già này sao lại phải dốc sức liều mạng với người ta như thế hả?
"Đau, đau, đau..."
"Trương chân nhân." Lúc này, thiếu nữ mới buồn bã đến bên cạnh lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ vẻ mặt của cô thì khẽ gật đầu: "Đến Võ Đang với ta, thân thể của con vô cùng đặc biệt. Có lẽ đây là lý do khiến những kẻ này mò đến."
Thiếu nữ lắc đầu, vừa định nói gì đó thì xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
"Bịch, bịch, bịch!"
Sau đó, từng chấm đen nhỏ xíu từ trên trời rơi xuống, trùng trùng điệp điệp nện mạnh trước mặt bọn họ.
Nhìn thứ rơi xuống trước mặt, không chỉ sắc mặt thiếu nữ cùng tiểu đạo sĩ tái mét, mà ngay cả lão đạo sĩ vẫn luôn cười ha hả cũng trầm xuống.
Những thứ rơi xuống trước mặt họ chính là đám hắc y nhân vừa mới rời đi.
Vừa rồi bọn họ còn nhảy nhót tưng bừng, thế mà bây giờ tất cả đều đã biến thành thi thể lạnh băng.
Chỉ trong thời gian đi tè một bãi, thế mà lại chết sạch không còn một mống.
Lão đạo sĩ tự nhận, cho dù mình có bật hết hỏa lực thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể tận diệt được bọn họ.
Thế nhưng, một điều kinh khủng hơn đã ập đến.
Không gian xung quanh đột nhiên thay đổi, không khí giống như mắc kẹt trong vũng lầy, trở nên nặng nề vô cùng.
Linh khí xung quanh bắt đầu tán loạn, cuồng bạo xông vào thân thể ba người bọn họ.
Ba người lập tức cảm thấy kinh mạch bản thân giống như đang bị thanh sắt nung đỏ thiêu đốt, vô cùng đau đớn.
Lão đạo sĩ đạp mạnh, một trận đồ Thái Cực khổng lồ bay lên từ mặt đất, bao lấy ba người.
"Thú vị thật." m thanh trẻ trung từ xa vọng lại.
Trong tích tắc, một bóng người đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đây là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi mặc một bộ trường sam màu xanh, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười.
Tuy thiếu niên này có phong độ nhẹ nhàng nhưng khí tức trên người lại bá đạo đến cực điểm.
Khác hẳn với kiểu bá đạo áp bách đè nén của các vị đại năng, loại bá đạo tuỳ hứng này khiến người ta run sợ. Nó mang theo một bóng mờ khổng lồ, tựa như cả bầu trời sắp sập xuống đến nơi
Thiếu niên vừa xuất hiện thì trận đồ Thái Cực của lão đạo sĩ đã bị luồng khí tức bá đạo kia nghiền nát.
Thiếu niên nhìn lão đạo sĩ, cười nghiền ngẫm: "Thật là thú vị, ông không cần cộng minh hay dựa dẫm vào pháp tắc thiên địa, mà có thể đạt tới trình độ cao như vậy. Đúng là khiến người ta phải giật mình."
"Cậu là ai?"
Lão đạo sĩ cố gắng khởi động một trận đồ Thái Cực nhỏ hơn, bảo vệ hai đứa nhỏ bên cạnh.
"Ta là ai?" Thiếu niên cười thành tiếng: "Câu hỏi này thú vị đấy."
Thiếu niên chỉ lên trời, cười nói: "Tôi chính là đó đó."
Lão đạo sĩ hơi nheo mắt, sắc mặt đột nhiên thay đổi hẳn giống như đã hiểu ra điều gì đó.
"Cậu chính là hóa thân của Thiên Đạo."
Lão đạo sĩ chợt hiểu ra thân phận của thiếu niên trước mặt.
Chỉ có Thiên Đạo mới có thể tùy ý ảnh hưởng linh khí cùng pháp tắc trong thiên địa như vậy
Thiếu niên hắt hắt sợi tóc dài trước trán, khẽ gật đầu: "Đúng, mà cũng không đúng."
"Có ý gì?" Lão đạo sĩ cau mày.
Thiếu niên chắp tay sau lưng, bước đi chậm rãi thong thả như một bà già ăn no ra ngoài tản bộ.
"Ta chỉ là hóa thân của Thiên Đạo mà thôi. Công chính vô tư, phụ trách hồi báo thiện ác của thế gian."
Thiếu niên nghĩ ngợi một lát, sau đó nói tiếp: "Thế gian các ông thường gọi loại người này là Thanh Thiên đại lão gia.". Nói xong liền nhìn về phía thiếu nữ, nở nụ cười thân thiện: "Nhóc con, ở ngoài lâu quá rồi, nên về nhà với ta thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận