Không lâu sau, ba thân ảnh chật vật lao ra khỏi Phong Thần Nhai.
Bộ ba giả chết cuối cùng cũng tìm thấy một số cây cối trên đảo làm một chiếc bè nhỏ.
Khi ba người họ rời đi trên chiếc bè nhỏ, Phong Thần Nhai rốt cuộc cũng bắt đầu sụp đổ, hòn đảo nhỏ bắt đầu từ từ biến mất khỏi tầm mắt của ba người họ.
Hòn đảo này mang quá nhiều máu của người tu hành Hoa Hạ, cuối cùng hôm nay chịu không nổi mà chìm xuống đáy biển.
Từ nay sẽ không còn Phong Thần Nhai trên thế gian này.
Phía trên mặt biển, Từ Kiến Quân đang chật vật chèo bè nhỏ, hết nhìn đông rồi nhìn tây để xác định phương hướng.
Thanh Y thì nằm ương ương dở dở trên bè, ôm Vô Gian trên tay.
Còn Kỳ Tri Ức thì đang nghiệm chứng một câu nói cổ:
"Bách vô nhất dụng thị thư sinh."
(Bách vô nhất dụng thị thư sinh (百无一用是书生): Trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.)
(Bách vô nhất dụng thị thư sinh (百无一用是书生): Trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.)
Uy áp của Thủy Long đã gây ra tổn thương không nhỏ cho Kỳ Tri Ức, bây giờ hắn là người khổ nhất trong ba người.
Kỳ Tri Ức nằm ở trên bè sắc mặt tái nhợt, hỏi:
"Thanh Y, anh nghĩ chàng trai vừa rồi như thế nào?"
Nghe thấy xưng hô chàng trai này, Từ Kiến Quân lấm la lấm lét nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng cô gái kia không xuất hiện mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Thanh Y thoải mái trở mình nói:
"Nằm xem."
Khóe miệng Tề Chí Nghĩa giật giật hai cái:
"Haha, anh vẫn hài hước như vậy."
"Nhiều lão đại chết ở đây thế này, giới tu hành lại sắp rung chuyển rồi. "
Tề Chí Nghĩa thở dài nói tiếp,
"Thanh Y có manh mối gì về việc hành tung của anh bị rò rỉ không?"
Thanh Y lắc đầu nói: "Sau khi trở về tôi sẽ rời khỏi Mạng Nhện. Mệt mỏi nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc phải rời đi thôi."
"Tiểu Long Nhi, điều quan trọng ở chỗ này là dân chủ, bình đẳng và tự do. Sau này cô đừng bắt mọi người quỳ gối nữa."
Tiêu Trần đứng ở ngã tư, đối mặt với hắc đao trên vai, lảm nhảm không ngừng, nếu không giải thích rõ ràng, với tính tình của Ngục Long có lẽ sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ.
Lúc này trời đã tối, Tiêu Trần đang nói chuyện với chính mình ở ngã tư như một kẻ điên, nếu có người nhìn thấy chắc hẳn sẽ nghĩ tên xổng ra từ bệnh viện tâm thần.
Vào lúc này, một cơn gió lốc thổi nổi lên, xoay quanh Tiêu Trần.
Cơn gió này rất kỳ lạ, nhìn cảnh vật xung quanh, cây cối không hề động đậy, dường như chỉ có bên cạnh Tiêu Trần mới có cơn gió này.
Nhiệt độ giảm đột ngột, thậm chí còn xuất hiện các tinh thể băng trên bãi cỏ bên cạnh Tiêu Trần.
"Làm càn."
Thân ảnh Ngục Long hiện ra từ trong hắc đao hiện ra với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Một hư ảnh Cự Long màu đen hình thành ngay sau lưng Ngục Long, áp lực khổng lồ ngay lập tức nghiền nát cơn gió lạnh lẽo này.
"m Hồn nho nhỏ mà dám mạo phạm Đại Đế."
Giọng nói lạnh như băng của Ngục Long tản ra.
Tiêu Trần nhíu mày, đột nhiên nhớ tới hôm nay là đêm hồi hồn của Mặc Tiêu Tiêu.
Tiêu Trần ngăn lại Ngục Long đang sắp nổi nóng, hắn nhỏ giọng nói:
"Tiểu Long, đừng tức giận, đừng tức giận, chuyện này là thế này."
Tiêu Trần kiên nhẫn kể lại câu chuyện của Mặc Tiêu Tiêu, cuối cùng hứa rằng đây là lần cuối cùng hắn xen vào việc của người khác mới thuyết phục Ngục Long đang chuẩn bị nổi nóng.
Tiêu Trần nhìn xung quanh, cơn gió u ám bị Ngục Long đè ép lúc này lại thổi lên, nó cuốn lấy Tiêu Trần không ngừng xoay quanh.
Một khuôn mặt mơ hồ của một cô gái, lúc ẩn lúc hiện trong cơn gió lạnh.
Khi Mặc Tiêu Tiêu chết, ba linh hồn bảy vía lẽ ra đã tiêu tan sạch, hoàn toàn mất liên hệ với thế giới này.
Nhưng Tiêu Trần lại cưỡng ép để cho Mặc Tiêu Tiêu sinh ra oán khí, hy vọng rằng với sự trợ giúp của oán khí mạnh mẽ, Mặc Tiêu Tiêu có thể trở thành một Lệ Quỷ.
Hơn nữa, Tiêu Trần còn lưu oán khí của Mặc Tiêu Tiêu trên người mình, vì vậy khi Mặc Tiêu Tiêu trở lại vào đêm hồi hồn, nhất định sẽ đến tìm mình trả thù.
Chỉ cần Mặc Tiêu Tiêu trở thành Lệ Quỷ, Tiêu Trần sẽ có cách khôi phục lại sự trong sáng cho Mặc Tiêu Tiêu, sau đó ở lại trần gian.
Bằng cách này, Vương Đa Đa, tên ngốc nhỏ này mới có một nơi để trở về, sẽ không đến tìm mình gây rắc rối.
Tiêu Trần ngẩng đầu nhìn bầu trời, nửa đêm đã đến, Lệ Quỷ sắp xuất hiện.
Tiêu Trần tăng tốc độ chạy về nhà.
Trời đã khuya, cả nhà có lẽ đã nghỉ ngơi, Tiêu Trần không kiêng nể gì lao vào sân với một cơn gió lạnh lẽo thê lương.
Tiêu Trần dẫn đầu đi đến chiếc ghế tựa của mình, đây là vị trí của Tử Mẫu Tụ m Trận, mẫu trận ở trên mặt đất.
Tiêu Trần cắm hắc đao trực tiếp vào trong mắt trận, trong miệng lẩm bẩm,
"Tiểu Long Nhi, cô chịu khó một chút, cứ ở đây đã, khi nào có thời gian tôi sẽ đi tìm bảo địa, rồi sắp đặt một địa trận sửa chữa lưỡi đao."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận