Lời nói vốn nên dõng dạc, nói ra từ trong miệng Kiếm Chủ lại càng ngày càng nhỏ.
Tiếp đó Kiếm Chủ nhẹ nhàng phất tay, trước mặt gã xuất hiện một hình ảnh.
Trong hình là một mảnh sương trắng, trong sương trắng hình dáng sơn thủy chập chùng mơ hồ, phần trung tâm trong bản đồ có một chút màu đỏ sáng ngời.
Kiếm Chủ chỉ vào một tia sáng màu đỏ nói: "Nơi đây là mục đích cuối cùng của chúng ta, trước đó phe thắng lợi thu được Trấn Đạo Thạch ở đây."
"Sau khi đi vào bàn cờ, mọi người chúng ta, bao gồm cả đối phương đều sẽ bị truyền tống đến khu vực này."
Kiếm Chủ chỉ vào chỗ tít ngoài rìa dải đất trên hình ảnh, ngón tay vẽ một vòng tròn lớn ở phía trên thật mạnh.
"Nhớ kỹ, sau khi chúng ta truyền tống vào, vị trí đứng sẽ hoàn toàn là ngẫu nhiên, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm chính là hội hợp."
"Nơi đây." Kiếm Chủ chỉ một nơi trong hình, "Cái chỗ này tên là Tàng Binh Cốc, mọi người chúng ta phải tới nơi này hội hợp."
"Trên tay mỗi người đều có một tinh bàn, bên trong ghi lại vị trí Tàng Binh Cốc."
"Ngoài ra ở bên trong đó, trừ thần khí và Phá Giới Chi Khí ra, tất cả các loại pháp khí đều sẽ mất đi tác dụng, cái này là tin tức vô cùng quan trọng."
"Nếu như không cẩn thận đụng mặt người của đối phương, không cần phải thăm dò, trực tiếp toàn lực đánh chết, nhớ kỹ chỉ có một kết quả, sống hoặc chết."
"Bên trong có rất nhiều tuyệt địa kinh khủng, mặc dù là các người cũng phải cẩn thận không được bước vào trong đó, có thể là kết cục thần hồn câu diệt."
"Thế giới trong bàn cờ phi thường phi thường lớn, cầu mong các người may mắn."
Kiếm Chủ nói xong thở ra một hơi thật dài, khẽ gật đầu với Cương Chủ.
Cương Chủ giật giật hầu kết, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng chung quy chỉ nói ra hai chữ.
"Vận may."
Lúc này Cương Chủ nhét một cái la bàn nho nhỏ vào trong tay Tiêu Trần thần tính, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, lúc trước không nói rõ tình huống- "
"Không có việc gì, không có việc gì." Tiêu Trần thần tính vuốt vuốt la bàn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Vừa rồi Cương Chủ cũng không nói rõ quy tắc và tình huống của bàn cờ Hỗn Độn.
Cô ta có chút sợ sau khi mình nói ra tình huống, thuộc hạ của Tiêu Trần thần tính sẽ không cho hắn bước vào bên trong bàn cờ.
Cương Chủ cũng không phải là một người xử trí theo cảm tính, nhưng nhìn Tiêu Trần thần tính hiểu chuyện, trong lòng Cương Chủ lại hổ thẹn.
"Ta sẽ không để cho con xảy ra chuyện."
Tiêu Trần thần tính lại thờ ơ chẳng thèm để ý mà lắc đầu: "Ai nha, tôi vẫn luôn nói không sao, không cần gánh vác cái gì."
Cương Chủ có chút bất đắc dĩ gật đầu, tiếp đó nói với mọi người: "Đánh một tia khí tức của mình vào trong tinh môn, như vậy mới có thể kích hoạt công năng truyền tống của tinh môn."
Mọi người làm theo lời, rót khí tức của bản thân vào tinh môn.
Tất cả mọi người đều là dáng vẻ chuyện lạ nghiêm túc, chỉ có Tiêu Trần thần tính lười biếng bắn ra một đạo lưu quang kim sắc.
Vòng xoáy tinh môn khổng lồ bắt đầu chậm rãi xoay tròn, tinh môn phát ra ánh sáng mê huyễn.
Cương Chủ dẫn đầu, trong nháy mắt sắp bước vào tinh môn, cô ta quay đầu nhìn mọi người.
Cương Chủ lập lại hai chữ, "Vận may." lần nữa
Nhưng có những người mới vẫn chưa rõ ý nghĩa của hai chữ này.
Trong bàn cờ Hỗn Độn, may mắn quan trọng hơn so với thực lực rất nhiều.
"Răng rắc, răng rắc- "
Khi mọi người tiến vào tinh môn, Tiêu Trần thần tính lại khen ngược, chính mình tự chơi với mình, còn trực tiếp phá hủy la bàn cầm trên tay.
Kiếm Chủ ở một bên nhìn mà tê cả da đầu, tiểu gia hỏa này thực sự không hiểu chuyện, vật quan trọng như vậy mà phá hủy.
"Ớ? Ai nha, thì ra bên trong là như vậy." Tiêu Trần thần tính tò mò chơi đùa mấy cái.
Nhìn linh kiện rơi đầy đất, Kiếm Chủ dở khóc dở cười, may mắn vẫn còn la bàn dự bị.
Đưa một cái la bàn mới tới trước mặt Tiêu Trần thần tính, Kiếm Chủ nhẹ giọng giống như dỗ con nít, "Tiểu tử kia, không được tháo dỡ ra nữa, thứ này rất quan trọng."
Tiêu Trần thần tính nhức đầu, có chút ngượng ngùng nhận lấy la bàn.
Tiêu Trần thần tính nhìn la bàn mới, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi lại không tìm được đường, cầm làm chi nha!"
Không sai, Tiêu Trần thần tính cũng là một đứa mù đường, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với Tiêu Trần nhân tính.
Nếu Tiêu Trần nhân tính có la bàn hướng dẫn, thì còn có thể miễn cưỡng tìm được đường, mà Tiêu Trần thần tính thì hoàn toàn không có cảm giác phương hướng, nếu muốn hàng này tìm đúng nơi, trừ phi có người tự dẫn hắn theo.
Kiếm Chủ một bên mờ mịt, tìm không được đường, ở trong bàn cờ hầu như chính là kết cục cửu tử nhất sinh.
"Tiểu tử kia, cậu sẽ không nhìn đường luôn sao?" Giọng Kiếm Chủ có chút run rẩy.
Tiêu Trần thần tính làm như đương nhiên gật đầu, dường như đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
"Đúng rồi, ba người chúng tôi cũng không quá quan tâm chuyện biết đường, đại ma đầu còn tốt một chút, lão lưu manh hẳn là còn kém hơn cả tôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận