"Chỉ khi rời khỏi Bất Chu giới, không có chân thân Bàn Cổ áp chế, một cái Tà Tương mà còn muốn nhấc lên sóng gió trước mặt lão nương hay sao."
Con mắt Phong Linh Nhi hơi nheo lại, nàng ta rất là hoài nghi đối với lập trường của nữ nhân này.
Xa xa.
Rất nhiều binh sĩ bảo vệ nữ hài chạy như điên về phía hoàng thành.
Đột nhiên một bóng người nho nhỏ đập vào trong đám người, làm rối loạn trận hình của các binh lính.
"Là hắn."
Sĩ quan phụ tá ôm tiểu công chúa cau mày, nhìn vào người đập xuống mặt đất.
Lúc này nữ hài cũng yếu ớt tỉnh lại, trên tay đau nhức làm cho nàng ta rên rỉ.
"Công chúa tỉnh."
Bầu không khí ngột ngạt lại buông lỏng không ít khi nữ hài tỉnh lại.
Nữ hài cố nén đau đớn, quay đầu lại nhìn Tiêu Trần trong đất.
"A Mộc ca ca, mang theo tiểu đệ đệ này đi, hắn đã cứu ta nhiều lần." Nữ hài cầu khẩn.
"Ai."
Sĩ quan phụ tá thở dài, chung quy vẫn không có quyết đoán lớn như tướng quân nhà mình.
Sĩ quan phụ tá vung tay lên: "Mang theo tiểu tử này, lập tức hồi cung."
Đại Sở là bá chủ tuyệt đối trên mảnh đại lục này.
Thực lực cường đại, binh hùng tướng mạnh.
Từ trước kia Đại Sở đã không phải là một người chủ an phận.
Các vị hoàng đế kế vị đều thực hiện nguyện vọng của thánh tổ khai quốc Đại Sở.
Đó chính là, phàm là nơi nhật nguyệt chiếu, phàm là nơi Hoàng Hà và Trường Giang chảy, nơi đó đều là đất Sở.
Đại Sở thích bành trướng ra bên ngoài nên quanh năm chinh chiến.
Những người cao cao tại thượng này chỉ nhìn thấy bản đồ đang không ngừng mở rộng, nhưng không nhìn thấy nhân dân bi thương.
Cho đến ngày nay, đã có rất nhiều người trên của Đại Sở ý thức được vấn đề này.
Một vài chiến sĩ có chí khí đã bắt đầu chống lại loại khuếch trương không tiết chế này.
Nhưng nguyện vọng khắc trong xương, cũng là tâm nguyện mà mỗi một vị hoàng đế kế vị của hoàng tộc Đại Sở đều phải hoàn thành.
Hoàng đế khống chế tuyệt đối đối với triều đình, làm cho những người này không có biện pháp gì để kết thúc cuộc chiến đã cháy từ lâu.
Nhưng sự cưng chiều quá độ của hoàng đế đối với tiểu công chúa đã để một số người thấy được hy vọng.
Tiểu công chúa có thiên tính lương thiện, yêu thế nhân, khi nàng cai quản Đại Sở, thì nhất định sẽ kết thúc cuộc chiến hỏa cháy không bao giờ tắt này.
Nhóm binh sĩ có chí khí lớn đứng trong trận doanh của tiểu công chúa.
Nhưng đột nhiên tiểu công chúa nhiễm nguyền rủa, mấy năm trôi qua cũng không thể xóa hết.
Điều này làm cho một đám các lão và hoàng đế lão tử sốt ruột đến độ rụng một bó tóc lớn
Hôm nay là đại điển tế tự mỗi năm một lần của Đại Sở.
Nhưng từ sau khi tiểu công chúa dính vào nguyền rủa, đại điển này trở thành đại hội nghiên cứu và thảo luận bệnh tình.
Mấy năm qua đến mỗi ngày này, hoàng đế lão tử sẽ mời môn chủ bảy đại tông môn vào trong cung thảo luận chuyện nguyền rủa của tiểu công chúa.
Đại Sở còn có thể quảng phát thiếp anh hùng triệu tập người tinh thông dược lý trong thiên hạ.
Cho dù là nổi danh, hay là không nổi danh, thì đều có thể tiến cung gặp vua vào ngày này.
Hơn nữa cho dù là chữa hết, hay là chữa không hết, thì mỗi người đều có thể nhận một gói quà lớn.
Cái này có thể trộn lẫn một ít kẻ thật giả lẫn lộn, có người chui chỗ trống tiến cung lĩnh gói quà lớn hai năm liên tục.
Có người còn muốn đi đục nước béo cò vào năm thứ ba, kết quả bị bắt, gắn tội danh khi quân võng thượng, kéo tới đài chém đầu không ít.
Năm nay là năm thứ bốn, cơ bản không có tên nào đục nước béo cò rồi, dù sao tuy gói quà lớn phong phú, nhưng có vậy thì cũng phải có mạng mà dùng!
Trong hoàng cung nguy nga hùng vĩ, hoàng đế lão tử mang theo mấy người đứng ở trên đài quan tinh, nhìn bầu trời trời quang mây tạnh.
Hoàng đế Đại Sở là một người niên nhân thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, trên thực tế năm nay ông ta đã sắp hai trăm tuổi.
Ông ta 100 tuổi đăng cơ, cho đến ngày nay cũng đã sắp một trăm năm.
Đại Sở có một quy định, mỗi một thời hoàng đế tại vị không được vượt quá một trăm năm.
Hơn nữa sau khi thoái vị cũng không được phép can thiệp triều chính.
Điều này cũng đảm bảo cho các hoàng đế vừa kế vị đã có chút quyền lực tuyệt đối trong tay.
Vị hoàng đế đương nhiệm là một người kỳ lạ, nguyên do là vì ông ta là nữ nhi khống.
Đương nhiên điều này cũng không có thể trách ông ta, toàn bộ hoàng tộc Đại Sở đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng tổng cộng chỉ từng sinh ra ba bé gái.
Bé gái nào cũng là đại bảo bối, được mọi người nâng trong tay, ngậm trong miệng.
Nhưng cũng chỉ có vị hoàng đế đương nhiệm này phát huy ba chữ nữ nhi khống đến cực hạn.
Bởi vì ông ta cưng chiều tiểu công chúa, cưng chiều đến tình trạng muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho tiểu công chúa.
Điều này là chuyện chưa từng có trong lịch sử của Đại Sở.
Mấy năm nay hoàng đế lão tử đã rụng không ít tóc, đều là bị nguyền rủa dính trên người tâm can tiểu bảo bối gây ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận