Khi đến lục địa của núi Hắc Phong, Chấn Thiên Thức cơ bản được Tiêu Trần học xong.
Hiện tại còn thiếu một bước thực chiến để xem uy lực của Chấn Thiên Thức.
Lướt qua Đại Hải, lúc Tiêu Trần bước trên lục địa của Hắc Phong sơn đã gặp một đội ngũ có hơn vạn người.
Tiêu Trần nhìn đội ngũ mã xa thật dài, nhìn những người bình thường uể oải nhưng trên mặt lại tràn đầy hy vọng, mà đầy mặt nghi hoặc.
Bởi vì đây là Tiêu Trần lần đầu tiên gặp phải đoàn người quy mô lớn như vậy.
Hình như những người bình thường này đang di chuyển đến địa phương nào đó.
Tiêu Trần vui vẻ chạy đến phía đầu đội ngũ, ngã xuống bịch một tiếng.
"A nhóm đại ca ca, đại tỷ tỷ có lòng tốt thương xót tội nghiệp tôi, cho uống miếng nước uống đi!"
Bệnh thần kinh Tiêu Trần này lại bắt đầu tác quái rồi.
Lưu Tô Minh Nguyệt ôm một đống thịt gặm đang vui mừng, nghe Tiêu Trần rên rỉ liền phun đầy miệng thịt vào đầu Tiêu Trần.
"Anh anh anh làm gì thế nha!" Lưu Tô Minh Nguyệt đau lòng nhìn đầu đầy thịt của Tiêu Trần, nước mắt vòng quanh.
"Sư phụ, ngài nói thật sao, trong núi lớn ở phương bắc thật sự có một mảnh thế ngoại đào nguyên?"
Một thiếu nữ dáng dấp mắt ngọc mày ngài đi phía trước đội ngũ lớn hỏi một hán tử khôi ngô bên cạnh.
Thiếu nữ mặc áo tang vải thô, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên mặt cũng có chút bùn đất.
Tuy nhìn qua có hơi nhếch nhác, nhưng hai mắt lại dị thường sáng sủa.
Bên cạnh thiếu nữ là một hán tử khôi ngô, cùng đi song song với thiếu nữ.
Hán tử da ngăm đen, trên người có khí tức quân nhân thiết huyết.
Hán tử tên là Chương Long, đã từng là đại tướng quân của một nước nhỏ, coi như là một người tu hành không lớn không nhỏ.
Sau khi Bất Chu giới vỡ vụn, hắn ta may mắn còn sống.
Ở trong thế giới đã bị phá hủy này, hán tử thiết huyết mang theo những thuộc hạ còn lại, bảo vệ một vài người may mắn còn sống sót.
Một năm trước hoàn cảnh chung quanh chỗ bọn họ ở đột nhiên trở nên ác liệt hơn.
Một ít ma vật hoạt động thường xuyên hơn.
Vì tìm kiếm chỗ ở thích hợp, Chương Long thẳng tiến bắc thượng, cuối cùng tìm được một ngọn thần sơn ngoài ngàn dặm.
Chương Long phát hiện nơi này có người định cư, hơn nữa lại hoàn mỹ như thế ngoại đào nguyên.
Quanh thần sơn còn có rất nhiều đất trống, hoàn toàn đủ cho mấy người bọn họ định cư.
Trải qua sự đồng ý của những thần tiên trong núi, Chương Long được cho phép định cư phía dưới thần sơn.
Cho dù như thế nào Chương Long cũng muốn mang những người bình thường ấy tới tới thần sơn.
Bởi vì Chương Long biết, thần tiên trong miệng những thôn dân kia, vị đại nhân vật ở bên trong ngọn thần sơn kia là một vị đại năng siêu cấp.
Trong mạt thế này, nếu như có thể được một vị đại năng siêu cấp che chở, bọn họ sẽ có tư cách sống tiếp.
Chương Long cười cười, quay đầu nhìn đại đội phía sau, ánh mắt lóe lên một tia lo lắng không dễ phát giác.
"Hạ Nhi, vấn đề này con đã hỏi mấy chục lần rồi."
Thiếu nữ tên là Hạ Nhi cười ngọt ngào, ôm cánh tay hán tử làm nũng.
"Sư phụ, ngài lại nói cho con biết thêm đi, chung quy cũng do con chưa được nghe đủ, tại sao có thể có địa phương tốt như vậy chứ?"
Chương Long không thể làm gì cười cười, nhéo mũi thiếu nữ rồi nói: "Đừng phá nữa, chúng ta phải tăng tốc, tranh thủ trước lúc trời tối đến được đại long thành bỏ hoang."
Chương Long nhìn bầu trời, có chút lo lắng nói.
Con đường này chí ít hán tử đã từng đi đi về về vài chục lần.
Hắn ta phải làm trụ cột cho việc đại đội di chuyển an toàn.
Thậm chí ngay cả thời gian, đặt chân ở nơi nào, hán tử đều từng tỉ mỉ tính toán.
Nhưng lúc đại đội thực sự di chuyển rồi, cả cái kế hoạch đều có chút rối loạn.
Tốc độ di chuyển chậm hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.
Hơn nữa hán tử biết, vào mấy ngày hôm trước lúc buổi tối dựng trại, trong đội di chuyển bị lẫn vào một ít thứ quỷ.
Tuy Chương Long biết có thứ quỷ lẫn vào đoàn người, nhưng căn bản không biết đến cùng là đồ chơi này ẩn nấp ở nơi nào, hoặc là trên người một người nào.
Cái này giống như là một quả bom hẹn giờ, không biết từ lúc nào sẽ nổ tung.
Hơn nữa Chương Long còn có một cảm giác rất sợ hãi, luôn cảm giác có vật gì treo phía sau đại đội.
Chương Long từng đi điều tra qua mấy lần, nhưng lại đều là không thu hoạch được gì.
Điều này đặt xuống một tảng đá lớn trong lòng Chương Long.
"Giá, giá."
Một con chiến mã chạy tới cực nhanh từ phía sau cùng của đội ngũ.
Một hán tử khí thế hung hãn xoay người xuống chiến mã.
"Tướng quân." Hán tử đi đến nói nhỏ bên tai Chương Long, sắc mặt có chút lo lắng.
"Làm sao vậy?" Chân mày Chương Long hơi nhăn lại.
"Tướng quân, ngày hôm nay đi quá lâu, đại đội cần dừng lại nghỉ ngơi một hồi, có vài người đã theo không kịp."
Chương Long lo lắng nhìn đoàn người mệt mỏi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận