"Đây là Ác chi hoa, là thứ mà Bàn Cổ Tà Tướng đã ngưng tụ ra trong vô số năm."
Phong Linh Nhi thần sắc ngưng trọng tiếp tục nói: "Ca ca bảo ta chú ý động tĩnh ở Bất Chu giới, nói có thể sẽ xảy ra chuyện không may, không ngờ ta lại đến muộn một bước."
"Ác chi hoa? Có ăn được không?" Tiêu Trần ngây ngốc hỏi.
Phong Linh Nhi bị chọc cười, nói khẽ: "Hoa này là tập hợp cái ác của Tà Tướng, nếu ăn vào sẽ trở thành Bàn Cổ Tà Tướng thứ hai."
Nhìn thấy Phong Linh Nhi nghiêm túc giải thích, Tiêu Trần không khỏi âm thầm liếc mắt: "Chẳng có xíu tế bào hài hước nào cả."
Đúng lúc này, ngọn núi lớn lại bắt đầu rung động, vết nứt lan tràn đến đỉnh núi không ngừng mở rộng.
Cứ như thế thêm hai lần nữa thì có lẽ toàn bộ sẽ sụp đổ mất.
Phong Linh Nhi lo lắng nhìn Ác chi hoa nói: "Nếu như Ác chi hoa nở rộ, toàn bộ Bất Chu giới đều sẽ gặp nạn."
Ngược lại, sự chú ý của Tiêu Trần không phải ở bông hoa, điều mà Tiêu Trần quan tâm hơn cả là tung tích của con hồ ly lẳng lơ kia.
"Linh Nhi tỷ tỷ ơi, cô giết con hồ ly kia à?" Tiêu Trần hỏi, nhìn về hướng Nam Hải.
Phong Linh Nhi lắc đầu nói: "Không, nó chạy mất."
Tiêu Trần cau mày, sớm muộn gì cũng bắt nó rút gân lột da.
"Ta muốn đi vào trong lòng núi xem thử có thể chém giết Bàn Cổ Tà Tướng đang suy yếu không. Nếu cứ bỏ mặc mặc kệ, Ác chi hoa kết Ác chi quả, đến lúc đó ta sợ sẽ không có biện pháp gì."
Phong Linh Nhi nói xong, vỗ nhẹ lên đầu Tiêu Trần nói: "Nhóc con, ngươi cứ ở đây giúp đỡ canh giữ Thủy Thần kích, được không? Đừng để Ác chi hoa rời khỏi phạm vi Thủy Thần kích bao phủ."
Tiêu Trần giơ nắm đấm nhỏ lên, nặng nề gật đầu: "Linh Nhi tỷ tỷ cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ đốt... ah... phi... cầu nguyện cho cô."
Phong Linh Nhi gật đầu, bóng dáng đột nhiên nổ thành một chùm thất thải kiếm quang rồi biến mất trên đỉnh núi.
Tiêu Trần bất đắc dĩ xoa xoa tay: "Chậc chậc, đôi tay cô gái này thật sự rất mềm."
"Trần Ca Nhi, xấu như vậy mà huynh cũng có thể ra tay. Huynh đệ thật sự bội phục, bội phục." Hắc Phong vẻ mặt buồn nôn.
Tiêu Trần liếc mắt, chẳng thèm để ý tới cái kẻ mỹ quan phản nhân loại, phản xã hội này.
Tiêu Trần cẩn thận đánh giá Ác chi hoa trên mặt đất, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười mơ hồ.
Tiếng cười này có sức quyến rũ khó tả, như gần như xa, như thể đang cố ý trêu chọc Tiêu Trần.
Tiêu Trần cười lạnh, quả nhiên là con hồ ly lẳng lơ kia.
Vừa rồi Phong Linh Nhi nói nàng đã bỏ trốn, Tiêu Trần có chút không tin.
Con hồ ly lẳng lơ này lắm thủ đoạn, lần này đến đây chắc chắn có mục đích gì đó, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
"Vù vù..."
Hắc Phong nhìn chằm chằm vào bầu trời xa xăm, phát ra âm thanh chảy nước miếng.
Tiêu Trần cau mày nhìn theo ánh mắt của Hắc Phong.
Một nữ tử xinh đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt thần mê đang từ xa lượn tới.
Nữ tử mặc nhiều nhưng không hở hang lắm, thân hình trắng nõn lộ ra vừa phải, tạo cho người ta cảm giác như vừa ôm tỳ bà vừa che nửa mặt.
Mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của nử tử đều đầy cám dỗ, mỗi một động tác đều có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.
Hắc Phong chảy nước miếng, vẻ mặt say mê: "Hehe, Thúy Hoa, sao nàng lại ở đây?"
"Phụt..." Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Tiêu Trần biết Thúy Hoa, con heo nái già trên đỉnh núi bên cạnh Hắc Phong, về việc nó trông như thế nào, Tiêu Trần không muốn nói.
Nhưng chắc chắn không liên quan một phân tiền gì đến tuyệt thế vưu vật trước mặt này.
Tiêu Trần cau mày, không gian chung quanh bình thường, không có dao động dị thường, chắc không phải là ảo thuật.
Nhưng theo biểu hiện của Hắc Phong, có lẽ mình và con heo này thấy thứ gì đó không giống nhau.
Tiêu Trần đột nhiên nhớ tới một chuyện, thiên phú đặc biệt của hồ tộc.
Tiêu Trần từng nuôi một con hồ ly nhỏ, nhưng cái đuôi không nhiều bằng con trước mặt.
Nhưng những thứ như thiên phú thần thông không liên quan gì đến tu vi, chúng là những thứ bẩm sinh.
Giống như mèo trời sinh sẽ bắt chuột, chim chóc trời sinh biết bay, đó là thứ khắc sâu trong xương cốt.
Yêu Hồ tộc trời sinh đã có thiên phú quyến rũ, nhất là đối với đàn ông, có sức cám dỗ chết người.
Vì vậy, Yêu Hồ tộc luôn bị mọi người gọi là hồ ly tinh.
Theo Tiêu Trần biết, thiên phú mị hoặc của Yêu Hồ tộc nếu đạt đến cực hạn, có thể mê hoặc tất cả chúng sinh.
Giống như trước mặt vậy, nữ tử mà Hắc Phong và mình nhìn thấy không giống nhau.
Nói cách khác, những gì mọi người nhìn thấy sẽ khác nhau, dưới mị hoặc chúng sinh này, mỗi người sẽ nhìn thấy người tình trong mộng hoàn hảo nhất trong lòng mình.
Đương nhiên Tiêu Trần là một kẻ tục nhân, không có người tình trong mộng, hắn chỉ thích những người có vóc dáng đẹp mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận