Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1311: Phương pháp trị liệu kinh mạch (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
"Con mẹ nó cậu chỉ muốn đánh tôi thôi, còn nói đường hoàng." Tiêu Trần tức giận rống lên.
Tiêu Trần ma tính đá một cước vào đầu Tiêu Trần, trong nháy mắt thế giới an tĩnh lại.
Xương sọ của Tiêu Trần bị đá nát rồi, đây chính là danh chính ngôn thuận chỗ nào cũng được rèn đúc.
Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút, lấy một bình sứ nhỏ ra, trực tiếp rót chất lỏng bên trong vào trong miệng Tiêu Trần.
Khuôn mặt Tiêu Trần trong nháy mắt tái đi, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa tán loạn ở trong thân thể chính mình.
Ngọn lửa trong nháy mắt đốt nội tạng, mùi vị của nó, sợ rằng chỉ có người trong cuộc như Tiêu Trần mới hiểu được.
Nhìn ánh mắt giết người của Tiêu Trần, Tiêu Trần ma tính mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói: "Giúp cậu rèn luyện nội tạng, để cho đệ nhị cảnh của cậu càng thêm hoàn mỹ."
Tiêu Trần nằm trong Bạch Vân Quan này chừng mười ngày mười đêm.
Thân thể khỏe mạnh rồi bị vỡ, khỏi rồi lại bị đánh vỡ, lặp đi lặp lại vài lần.
Nếu như là người bình thường, chắc là sớm đã đi gặp Diêm vương gia rồi.
Tiêu Trần ngoại trừ tiều tụy giống như một người hút thuốc phiện vài thập niên ra, thì cũng không có gì đáng ngại, chí ít còn chưa tan vỡ.
Chỉ là Tiêu Trần đau đến có khả năng tinh thần có hơi không bình thường, cả ngày ngoại trừ cười ngây ngô vẫn là cười ngây ngô.
Tiểu cẩu mập cũng là tri kỷ, mỗi ngày lại tìm ăn cho Tiêu Trần.
Cái gì bướm, ếch, đồ ăn vặt trong nhà cho nó, bỏ toàn bộ vào trong miệng Tiêu Trần.
Đồ ăn vặt còn được, nhưng này ếch bướm, đồ ngổn ngang, quả thực tạo thành một vạn điểm bạo kích đối với Tiêu Trần.
Ngày thứ mười, Tiêu Trần nằm dưới đất đột nhiên bò dậy.
Kim quang ngập trời bộc phát ra, trong kim quang này, Tiêu Trần đi vào một không gian thần bí.
Trước đây khi phá kính đệ nhất cảnh, Tiêu Trần cũng đã đến không gian này.
Mà Chấn Thiên Thức cũng là được học lúc đó.
Một giọng nói vô cùng bá đạo bỗng nhiên vang lên trong không gian.
"Sinh lão bệnh tử, thiên địa đại đạo, như có dám nghịch, ngô tất phải giết."
Tiếp đó một hình ảnh gương mặt xuất hiện ở trước mắt Tiêu Trần, chính là thức thứ hai trong sát sinh quyền phổ, lạc thiên thức.
Đại khái chừng mười phút đồng hồ, Tiêu Trần mới lui ra khỏi không gian kỳ dị.
Thử ra mấy quyền, trong quyền phong gào thét lại mơ hồ có tiếng sấm ầm ầm, Tiêu Trần thoả mãn gật đầu.
Đột nhiên Tiêu Trần ma tính tát một cái phía sau lưng Tiêu Trần.
Tiêu Trần đang đang cảm nhận thay đổi của bản thân, đã trực tiếp bị một tát này hất bay ra ngoài.
"Rầm rầm rầm bùm!"
Tiêu Trần trực tiếp đâm xuyên đạo quan, khảm vào núi nhỏ phía sau, nhất thời bụi mù nổi lên bốn phía.
"Gâu" tiểu cẩu mập gấp đến độ hưng hăng rống lên với Tiêu Trần ma tính.
"Cậu bị điên à?" Tiêu Trần thoát ra khỏi núi nhỏ, chạy trở về.
"Không có việc gì, giúp cậu thử cường độ thân thể."
Tiêu Trần ma tính nói lại đá một cước vào mông tiểu cẩu mập, tiểu tử đáng thương kia nháy mắt bị đá bay ra ngoài.
Tiêu Trần nhìn mà mí mắt nhảy loạn, sau khi mắng hai câu liền chạy ra ngoài.
Theo quỹ tích tiểu cẩu mập bay ra ngoài, rốt cuộc Tiêu Trần tìm được tiểu cẩu mập bị treo ở trên cây cách chừng năm km đang hoảng loạn.
"Ah, không khóc, không khóc, không có việc gì không có việc gì."
Tiêu Trần ôm tiểu cẩu mập nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, kiểm tra một chút, cũng không có bị thương, xem ra đại ma đầu ra tay vẫn có nặng nhẹ.
Trở lại đạo quan, Tiêu Trần ma tính đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Trần ma tính lười mở mắt, thản nhiên nói: "Cường độ thân thể tạm được, cộng thêm đồ ngổn ngang trên người cậu này, chỉ cần không phải chống lại Vô Chỉ Cảnh là cậu đã có phần thắng."
Tiêu Trần liếc mắt, bất mãn nói: "Cái gì gọi là đồ ngổn ngang?"
Tiêu Trần ma tính suy nghĩ một chút: "Huyết chi truyền thừa, biến dị nghiệp hỏa, còn có chân thực chi nhãn, lợi dụng được thì có gặp phải Vô Chỉ Cảnh muốn chạy trốn cũng không phải là không thể được."
Tiêu Trần sờ sờ mắt phải của mình, đây là mắt của Mạc Ly, vẫn luôn không quá để ý, thì ra dị đồng này là chân thực chi nhãn.
Tiêu Trần là đứa đại ngu ngốc, chỉ nhớ dị đồng xếp hạng thứ mười, chân thực chi nhãn đúng là chưa từng nghe qua.
Tiêu Trần ma tính đang nhắm mắt giống như biết Tiêu Trần đang sờ con mắt của mình, tiếp tục nói: "Chân thực chi nhãn, tuy sát lực không lớn, nhưng lại rất thực dụng, có thể khám phá tất cả vô căn cứ, lại có thể miễn dịch loại thần thông ảo thuật."
"Có một tác dụng." Tiêu Trần bất mãn lầm bầm hai tiếng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện của Lãnh Tiểu Lộ mở miệng hỏi.
"Tình huống đứa bé Tiểu Lộ kia, theo như cậu nói quá nhiều lần, bà nội nhà cậu cũng không thèm quan tâm?"
Lần này đại chiến, Ảnh Ma bị ma tính làm thịt hết, chuyện cái bóng của Lãnh Tiểu Lộ cứ như vậy trì hoãn xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận