Thừa dịp tướng lĩnh đờ ra, nữ hài tránh khỏi tay hắn ta rồi chạy về phía Tiêu Trần.
Mà giờ khắc này, ác ý vô biên vô tận trong bầu trời đang đổ về phía đỉnh đầu Tiêu Trần.
"Đừng tới đây."
Bỗng Tiêu Trần vừa quát, cả người lảo đảo chạy ra xa xa.
Nhưng chạy chưa được hai bước, Tiêu Trần đã bị ác ý trút xuống từ bầu trời đuổi theo cực nhanh.
Ác ý vô biên điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Tiêu Trần.
Một nụ hoa màu đen nhẹ nhàng xuất hiện trong miệng vết thương trên ngực Tiêu Trần.
Cánh hoa màu đen dưới ác ý ngập trời đang nhẹ nhàng từ từ mở ra từng cánh từng cánh.
Ánh huỳnh quang lấm tấm lan ra từ trong cánh hoa, vẽ lên bức tranh tinh quang xinh đẹp trong bầu trời đêm đen yên lặng.
Đóa hoa nhẹ nhàng chập chờn trong gió to, nhẹ nhàng vỗ vào mặt Tiêu Trần, ôn nhu như tình nhân vỗ về.
Ngay lập tức tròng mắt Tiêu Trần từ màu đỏ tươi biến thành đen nhánh, không còn nhìn thấy tròng trắng chút nào.
Dáng vẻ này cực kỳ giống ác quỷ oán khí ngập trời.
Tiêu Trần cảm giác rơi vào địa ngục hàn băng vô biên, tất cả bộ phận trên người đều ngừng hoạt động.
Nữ hài cũng không nghe theo lời Tiêu Trần nói mà chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Trần.
Nữ hài ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ của Tiêu Trần, nước mắt rơi như mưa trên mặt Tiêu Trần.
Nhưng vào lúc này, hai bóng người xinh đẹp nhanh chóng đến gần nơi đây.
Chính là Phong Linh Nhi và Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Nhìn ác ý che khuất bầu trời, sắc mặt Cửu Vĩ Yêu Hồ trở nên rất khó coi.
"Chậm rồi, ác chi hoa đã bắt đầu nở rộ."
Cảm nhận được Thiên Đạo run rẩy, Phong Linh Nhi cau mày.
Lúc này Cửu Vĩ Yêu Hồ đột nhiên kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Nàng ta nhìn xuống phía nữ hài đang ôm Tiêu Trần mà khuôn mặt kinh hỉ.
"Ác ý mà lại trốn tránh cô gái này, thật khó mà tin được."
Phong Linh Nhi nhìn lại theo ánh mắt của Cửu Vĩ Yêu Hồ, quả nhiên phát hiện ác ý khắp bầu trời đang lao xuống, lúc đến bên cạnh nữ hài lại tự động đi đường vòng.
"Không ngờ thế gian này lại thật sự có người tinh thuần không một hạt bụi."
Cửu Vĩ Yêu Hồ nhìn nữ hài với khuôn mặt khó có thể tin được.
"Bây giờ nên làm gì?" Khí cơ quanh thân Phong Linh Nhi khuếch tán phòng bị Bàn Cổ Tà Tương đột nhiên xuất hiện.
Cửu Vĩ Yêu Hồ suy tư rồi nói: "Trước hết chờ một chút, nói không chừng cô gái này có thể thay đổi cục diện bây giờ. Hơn nữa Trấn tự còn chưa phát huy tác dụng, chúng ta cần đề phòng cho tốt, phòng ngừa Bàn Cổ Tà Tương đột nhiên tập kích."
Phong Linh Nhi gật đầu, bóng dáng của hai người biến mất trong không trung.
Dáng dấp ác chi hoa yểu điệu trong gió, lúc này cánh hoa đã nở rộng ra hoàn toàn.
Đóa hoa nho nhỏ, nhưng lại xinh đẹp dị thường trong thiên địa đen tối tĩnh mịch.
Nhưng ác chi hoa nở rộ càng mỹ lệ hơn, thì Tiêu Trần càng khó chịu hơn.
Thời khắc này, toàn thân Tiêu Trần đã không thể động đậy, ý thức của bản thân đang bị ác ý điên cuồng ăn mòn.
"Đao."
Trong cổ họng Tiêu Trần phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Nữ hài tựa đầu lắng nghe bên miệng Tiêu Trần, lau nước mắt hỏi: "Tiểu đệ đệ, cậu nói cái gì."
Tiêu Trần dùng hết khí lực cuối cùng chỉ vào thắt lưng của mình, nơi đó treo một thanh đoản đao.
"Đao, rút đao ra."
Nữ hài gật đầu thật mạnh, để bàn tay trắng nõn lên chuôi đoản đao.
Nhưng mà tay nữ hài vừa mới chạm vào chuôi đao, đã có một cảm giác đâm nhói không cách nào diễn tả mãnh liệt tập kích vào đại não.
Đau đớn này vượt xa tưởng tượng, đoản đao đang từ chối nữ hài.
Nữ hài quật cường nắm chuôi đao, đau đớn kịch liệt làm đầu nàng giống như bị nổ tung.
"Đi ra đi."
Nữ hài chảy nước mắt, gào thét thê lương, nhưng đoản đao thờ ơ.
"Đâm vào."
Trên tay nữ hài xuất hiện một loạt khói xanh, bàn tay trắng nõn bị chuôi đao thiêu thành màu đen.
Đau đớn bị phóng đại gấp mấy chục lần làm cho suýt chút nữa nữ hài đã ngất xỉu.
Thần binh có linh, há lại để người khác có thể tùy ý đụng vào?
"Bày binh bố trận."
Tướng lĩnh nặng nề bước một bước, vùng đất dưới chân xuất hiện từng vết nứt.
Vết nứt chậm rãi lan tràn ra hình thành một trận đồ to lớn.
Rất nhiều binh sĩ nhảy vọt vào trong trận đồ, đứng ngay ngắn vào vị trí dựa theo chỉ định.
"Lạc."
Tướng lĩnh hét lên điên cuồng, chiến đao trong tay hết thảy các binh sĩ đều nhịp cắm vào mặt đất.
Đại địa bắt đầu chấn động kịch liệt, khí sát phạt ngập trời xông thẳng trời cao.
Một bóng ảnh Chiến Thần tay trái cầm thuẫn, tay phải nắm mâu mọc lên trong thiên địa, bóng ảnh ấy đỉnh thiên lập địa.
"Cho dù là như thế nào cũng phải mang công chúa trở về bình an."
Tướng lĩnh chỉ vào nơi ác ý ngập trời rơi xuống, bỗng nhiên bước ra một bước.
"Tùng tùng."
Tiếng trống trận to lớn vang lên trong trời đất, bọn lính đạp theo nhịp trống, bắt đầu tấn công.
Bóng ảnh Chiến Thần cũng chạy điên cuồng nhằm phía vị trí của Tiêu Trần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận